Tưởng Năng Tiến

Luân Hoán

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

ông đâu cần đền ơn

mắc mớ chi nhắc măi

túi kỷ niệm trống trơn

khoái xào đi nấu lại

 

tuổi tôi tuy đă cao

bảo đảm chưa lẩm cẩm

vẫn nhớ chỗ nào

bỏ t́nh vào hâm nóng

 

nhớ lại hồi mới qua

không chân ướt chân ráo

chỉ nhắc thôi à

nên chán, ngồi một chỗ

 

buồn tay chép thơ xưa

lưng lưng vài cuốn vở

ước tay đưa

t́nh bén ḷng thiên hạ

 

đâu ngờ ước suông

sớm thành tựu thật

khi t́nh cờ quen ông

qua đường thư bưu điện

 

không chỉ được in thơ

c̣n thêm được bạn

chẳng phải bạn vàng

bạn dám chơi xả láng

 

vốn cùng gốc nhà binh

ít nhiều quen thuốc súng

thêm thơ văn linh tinh

quen được ông, thật sướng

 

nhớ an nguy(1)

nên làm đâu dễ

góp một chút

ngăn bớt nhục quốc thể

 

một lần ông nghi ngờ:

anh chừ hơi chùn bút ?

hết đạn rồi hay sao

thiếu nồng nàn như trước !”

 

nh́n chữ ông, buồn buồn

tuy chưa hề bỏ cuộc

đạn tôi vốn khiêm nhường

trước niềm tin trầy sướt

 

cũng may c̣n nhiều

bằng hữu như ông vậy

hụt bước mặt trận này

lao vào chiến trường khác

 

với riêng mục Sổ Tay (2)

ông duyên dáng rỉ rả

tẩm mật vào ớt cay

đọc ngậm nghe quá đă

 

đâu phải ớt đâu

vị cay này pha đắng

từng chữ bám từng câu

cơng bi đát uất nghẹn

 

định trích dẫn khoe chơi

tim phổi ông ngồi

sâu sắc từng chùm đời...

kỳ chưa, vẫn ngồi ngó

 

làm sao chọn được đây

đoạn ḷng nào cũng tuyệt

h́nh ảnh nào cũng đầy

t́nh người ấm nhân bản

 

từ văn qua đến thơ

ông sung sức linh hoạt

từng sự việc nhỏ to

định bệnh lẫn châm cứu

 

một dụ nhỏ thôi

nhưng cũng đủ xác định

tài viết ông chín mùi

trong rất nhiều lănh vực:

 

tôi dân gốc Hội An

ghiền đặc sản Quảng (3)

chưa viết nổi ḍng nào

bằng ông món quốc túy

 

khen ông, tôi thật ḷng

nói quá tự biết dị

chê ông, đám hồng hồng

chuyên đối đầu, đố kỵ

 

không định tạc tượng ông

để dọa ai đấy

gắng chơi thử đôi ḍng

chủ ngọn bút bén nhạy:

 

ấu thơ ông đi chơi

loanh quanh rồi đi học

đi lính khi vào đời

đi khi nước khóc

 

đến Mỹ tuổi c̣n hâm

chưa “tam thập nhi lập

ông đi làm văn nhân

Măng Đầu Mùa bụ bẫm (4)

 

nhớ Cuộc Chiến Chưa Tàn (5)

thử dấn thân lửa đạn

mệnh nước c̣n lầm than

ngậm ngùi đổi khí

 

không ai không đọc ông

hải ngoại lẫn trong nước

cáiSổ Tay Thường Dân

cả một kho kiến thức

 

khởi chuyện rất nghiêm trang

chuyển dần sang giễu cợt

bắt nguồn những ứa gan

ông bứng những nọc độc

 

chẳng phải dễ ra đ̣n

cho hợp đạo thuận

ngoài tài c̣n duyên

t́nh người nghĩa khí

 

chẳng riêng tôi khen ông

thử thăm nhiều bạn

mười người đủ chục người

khoái ông viết quá mạng

 

nhiều người đă hỏi tôi

ông mặt dài hay ngắn

nhan sắc tuyệt vời

như văn tài độc đáo ?

 

tôi tiu nghiủ ngồi nh́n

đám chữ trong thư viết

chỉ gặp được thân t́nh

chưa thấy người thiệt

 

muốn gọi xin ảnh ông

cho nhiều người xem

hơi lười nên chớp luôn

ảnh thường-dân lúc trẻ

 

không hời hợt t́nh

nhưng tôi vốn rất ngại

chuyện linh tinh

chừ sật sừ phải

 

không biết tên cúng cơm

cũng luôn cái họ

làm sao làm bạn ông

cho xớ rớ đâu đó

 

qua o Thị Huệ

biết ông caongồng ngồng(6)

nhẹ nhànglịch sự

đầy nghệ thuật”... tỏ ḷng

 

giọng nói rấtsắc sảo

tướng mạo rấtngang tàng

nhà văn nữ c̣n phán:

đàn ông nhiều bẫy ngầm

 

tâm dung ông qua tôi

như vậy trất

nhớ ơn ông ngậm ngùi

già rồi mau nước mắt

 

Luân Hoán

 

1)      châm ngôn của trường Bộ Binh Thủ Đức VNCH

2)      tên mục thường xuyên của TNTiến

3)      Quảng, phổ biến trên nhiều trang web

4)      tên tập truyện ngắn của TNTiến cố nhà văn Hoàng

5)      tên tập truyện của TNTiến

6)      những chữ trong ngoặc kép của nhà văn Thị Huệ, trang chủ Gió O

      

 

 

Tưởng Năng Tiến

tự viết:

Nhà văn. Sinh năm 1952, tại Sài g̣n. Hồi nhỏ đi chơi, đi học, lớn lên đi lính, đi ...(CS), ra lang thang, vượt biển đến Mỹ, làm báo Nhân Văn.

 

 

Tác phẩm đă xuất bản:

Măng Đầu Mùa (truyện, với Hoàng), Đất Lạ (truyện, cùng Hoàng, Hương Quê xuất bản), Cuộc Chiến Chưa Tàn (truyện, Nhân Văn).