Trăng Non /
Thơ Tình Của
Một
Ông Già
Trần Thiên Thị
TRĂNG NON
trăng non ăn không được
gái non ghẹo không đành
ngồi buồn xin chén rượu
bài thơ viết không thành
thôi thì xin
chén nữa
ta say một mình ta
trăng còn chưa
đến tuổi
chắc chi ta đã
già
trái đất ba phần nước
còn ta cơn
khát nào
đổi nửa đời chén rượu
em chưa bán cho sao?
đong đưa đong đưa
mãi
chiếc nôi trăng thượng
huyền
thơ ta chừng luống tuổi
khóc giữa trời vô duyên
THƠ
TÌNH
CỦA
MỘT ÔNG GIÀ
em đến
mang theo cả mùa xuân
đặt vào lòng mùa đông
lạnh giá
nỗi sợ hãi nép vào câu thơ
gã làm thơ giật mình đánh
rơi cả nỗi buồn
chỉ có những tia nắng là
hồn nhiên vẽ vàng lên mặt đất
em đến
vỗ về trái tim hoài nghi
và nói rằng mùa xuân là có thật
cỏ bao nhiêu ngày vùi mình trong mưa
bão
vẫn giữ lại trong lòng
chút nắng vàng mùa hạ
chút hanh buồn mùa thu
và hôm nay như người tình
đúng hẹn
nở hoa trắng cả ven
đường
tôi đã qua rồi
thời đường mật yêu
đương
chào đón em
bằng trái tim cũ kỹ
chẳng biết mình nên buồn hay
vui
trong dự cảm
em sẽ mang đi
chút tĩnh lặng cuối cùng