Chân dung t ha

Dương Kin

(Hợp Lưu số 33 tháng 2 3 năm 1997)

 




 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

DK ảnh LH

 

 

Thật khó nói động nào đã thúc đẩy tôi cầm bút. lẽ tuổi trẻ nào cũng nhiều mộng, nhiều hoài bão. Người thì hát lên, người thì vẽ ra. Không biết hát, biết vẽ thì viết nhật , viết lưu niệm, thì làm thơ.



cũng thể nói tình cờ nữa. Bạn tôi từ lúc mặc quần thủng đít đi học trường Long Vân, Quang Trung rồi Sinh Từ ( Nội) Đặng Trí Hoàn, Phạm Hậu...không học mấy nhưng trời bắt làm thi . Hoàn rồi thành Huyền Chi, Hậu rồi thành Nhất Tuấn. Cái thuở trao nhau những bài thơ ban đầu ấy thành cái nghiệp chăng ?


Rồi di vào Sài gòn lạiđàn đúmthêm được Đỗ Tiến Đức, Duyên Anh, Đằng Giao, Trần Dạ Từ...nên lại lằng nhằng vào cái chuyện viết lách. lẽ chỉ do đó thôi.


Về quá trình hình thành tác phẩm thì cũng lại do tình cờ nữa. Hồi còn đi học Chu Văn An, học Việt văn thầy Khắc Khoan kịch tác gia, cùng bạn dựng vỡGiao Thừacủa thầy, rồi cũng toáyviết kịch. Viết vỡSân Khấugửi báo Chỉ đạo do nhà văn Nguyễn Mạnh Côn làm chủ bút. ông Côn sửa nhiều, cho đang và..’nổi tiếng’!


Về truyện dài, truyện ngắn, tùy bút thì vừa tình cờ, vừa bất đắc . Năm 1962, Phan Kim Thịnh xin được giấy phép xuất bản tạp chí Văn Học, kéo vào làm chủ bút. Chủ bút một tờ báoViệt Nam, ít nhất vào hồi ấy, ‘ghê’ ở chỗ này : Xin được đủ bài thì tốt không đủ bài thì chủ bút bao hết. Thiếu truyện viết truyện, thiếu thơ làm thơ...đưa xấp bản thảo cho nhà in xong, giờ chót ôngxếp ty-pôcho biết còn thiếu 5 trang thì viết đúng 5 trang, còn thiếu 10 trang, thì viết đủ 10 trang, ngay tạiphạm trường’ , lâu dần gom góp thành một tập truyện, một tập tùy bút...nhà xuất bản nào chịu in thì in, cầm đỡ ít tiền bản quyền uống phê với bạn .

Còn thơ ? Thì cũng chín mươi chín phẩy chín phần trăm người Việt Nam, ai chả làm thơ. ông Phiến tưởng đâu chỉ viết truyện, tùy bút, biên khảo...nhưng rồi gần đây cũng thấy ông làm thơ một áo, già thì làm thơ tự an ủi mình. Cũng một cách chữa bệnh tâm thần không tốn tiền.

Nhìn lại những tôi đã viết, tôi thấy tạp nhạp, mỗi thứ một chút. đôi khi xấu hổ, tự hỏi nếu mình được làm lại tất cả, thì lẽ mình sẽ không làm nữa chăng ? Nhưng sao đã lỡ rồi...

Dương Kiền