thơ

Lâm Chương

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loài Cây Nhớ Gió

 

từ buổi đến rừng cao như mắt nhớ
áo sương che lá ngủ ướt lệ người
chiều lên đứng đồi xa trông bốn hướng
hồn mơ bay cánh én liệng bên trời

vàng cây cỏ những ngày đi chẳng hết
dọc biên thuỳ mòn rã gót hành quân
mình lỡ hẹn không về thương tóc đó
thì ngồi đây điếu thuốc đốt buồn thêm

tình lính trận tê tê ngoài tuyến gío
chút bụi mờ trên áo nhẹ như sương
lòng hiu hắt cũng buồn cây súng lạnh
trên vai đời nghe nhớ đã rưng rưng

ba lô nặng tâm tình theo đơn vị
những nẻo đường u uất của quê hương
chân phiêu bạt chưa hề đo ý nghĩ
sao lệ người đã vương gót lang thang

từ buổi đến rừng cao cây nhớ gío
mình nhớ đời đêm nhớ gối trên tay
mong trở lại một ngày thương tóc đó
có tình người trên vầng trán mây bay

 

Tình ơi

 

tình ơi, về lại tháng ba
ghé thăm một chút cho ta đỡ buồn
lục trong ngăn kéo, thỏi son
tình đi ngày ấy hãy còn bỏ quên
biết ta vẫn giữ tình riêng
tình cho về trọ một đêm với tình
gừng cay muối mặn làm tin
gương chung soi bóng ta mình có đôi
dẫu mai đất lở sông bồi
tình đi tình ở, thì thôi cũng đành
lửa rơm nếu lạnh tro tàn
tình ơi nhớ nhé, mỗi lần điểm trang
cái đau dao cắt đâu bằng
trăm năm nát đá phai vàng, đau hơn

 

Câu gì em nói nhỏ

 

Em hẹn tôi về thăm quê cũ
sau mấy năm lây lất xứ người
tôi cũng muốn (một lần thôi cũng đủ)
về gặp em nhắc lại chuyện lâu rồi.

Chuyện lâu rồi mà như mới hôm qua
tôi còn nhớ bàn tay em run nhẹ
trong tay tôi lạnh buốt. Không ngờ
em lí nhí nói câu gì rất nhỏ
như nói thầm với cái rét se da
của một chiều cuối đông năm ấy.


Rồi tôi đi. Sáu năm trời chưa trở lại
dòng sông xưa vẫn chảy trong hồn
bông mía trắng cả một vùng thương nhớ
gió nồm Nam thổi suốt dọc quê mình
nhà em ở cheo leo cuối xóm
hàng rào thưa cây trái rợp sau vườn
che bóng mát cho em ngày nắng.

Tôi ở đây những mùa đông trắng
lấy gì che đời vắng em xa
em đâu biết bao lần tôi muốn hỏi
ngày chia tay em nói nhỏ câu gì
trong cái rét một chiều đông năm ấy?

 

 

Dắt tay vào địa ngục

 

em đâu phải Kiều nương
mà nói chuyện bán trinh làm đĩ
mười lăm năm nhẵn mặt giang hồ
trai tứ chiến đếch thằng nào rớ được
bọn trọc phú hợm mình tưởng bở
quăng một đêm qua cửa sổ ngàn vàng
chưa níu được lai quần chéo áo
đám ong bướm si tình ngây dại
con thiêu thân bi lụy ngọn đèn
những anh chàng công tử ruồi bu
cũng ngấp nghé trao lời ái mộ
em đâu phải cành vàng lá ngọc
còn niêm phong kín cổng cao tường
chuyện trăng gió mù sương lả tả
bông hoa em đâu dễ lụy vì tình
ta phất phơ đi giữa cõi người
chẳng biết làm gì ngoài chuyện làm thơ
dẫu không thành thi sĩ
cũng được tiếng văn chương
ba mươi năm mải miết
thơ chùa đăng báo chợ
túi rỗng không đời cũng nhẹ tênh
cánh hạc vàng muốn tếch lên mây
đời ô trọc giữ chân người ở lại
buổi gặp em đầu tiên ta choáng váng
chuyện tình cờ mà khốn đốn trăm năm
ai chiếu hoa trải đường dưới gót em đi
ai lót tay em nhung gấm lụa là
ta chỉ có bài thơ
rút ra từ xương tủy
cuộc trầm luân mấy ai ngờ được
chốn bồng lai xa quá là xa
ta và em dắt tay vào địa ngục

 

Đời ta rất tầm thường

 

Ta ở nhà thuê. Nghèo. Thất nghiệp
ít bạn bè lui tới làm thân
lấy trà rượu một mình khuây khoả
dù không vui cũng tiếng cười khan.

Ta ốm yếu. Thường hay bệnh vặt
mưa nắng nhiều, sổ mũi ho hen
trời trở gió, đau xương thấp khớp
sức trói gà nên ngại bon chen.

Đêm ngủ muộn. Nhà un khói thuốc
mắt nhập nhoè chữ nghĩa. Đèn soi
bài thơ viết nửa chừng, cạn ý
vợ buồng trong ngái ngủ.
Khuya rồi.

Mai thức dậy thấy mình vẫn thế
vẫn rong rêu, râu tóc bờm xờm
thân cũ quá dường như đóng bụi
trong cái vòng lẩn quẩn áo cơm.


Ta biết ta bất tài vô tướng
lại chây lười, lêu lõng rong chơi
tri thiên mệnh đâu cần năm chục
thuở đầu xanh ta đã biết rồi.

Cũng có lúc buồn tình ngẫm nghĩ
muốn vô chùa, cạo trọc, đi tu
nhưng còn tiếc cái mùi tục luy
dứt không đành nên khó làm sư.


Người xưa lánh đời lên núi ẩn
ta lánh đời chẳng biết đi đâu
thôi, đóng cửa ngồi nhà uống rượu
túy ngoạ trên giường... quắt cần câu.


Chẳng lý chuyện yêu đời hay chán
sống tàng tàng nhưng cứ sống chơi
có kẻ chê rằng vô tích sự
lời thị phi ta bỏ ngoài tai.

Người quân tử ăn chẳng cầu no
ta phàm phu quen thói hàm hồ
lấy dĩ thực vi tiên làm trọng
và giữ lòng thanh thản nhàn cư.

Ai chí lớn bao đồng thiên hạ
ta trí cùn lo việc tu thân
không làm thiện cũng không làm ác
chỉ làm người đi đứng hai chân

 

 

Em Xuân

 

Xa xứ, em xuân về rất lạ
trắng một màu, rơi rụng trắng tôi
môi lạnh, hững hờ không đợi tuổi
em xuân người, áo rét
ngó lưng trời, ái ngại một mùa đông

Em xuân tôi, năm cũ quê nhà
má đào thơm, hơ hớ đương thì
con mắt liếc đưa tình như gợn sóng
chưa qua cầu, áo đã muốn bay
tôi trai tráng đầu đình
giả đò quên chiếc áo
tay vin cành hoa sen
ngó em cười chúm chím
muốn ướm hỏi, xuân em tròn mấy tuổi
mà ngại ngùng mắc cở làm thinh
tôi trèo lên cây bưởi
tôi bước xuống vườn cà
run tay không dám ngắt nụ tầm xuân
nên tiếc ngẩn những ngày tôi xa xứ

 

Hãm địa

 

Tôi ở đây núi rừng Việt Bắc
đời hãm vây trong nỗi khốn cùng
vách núi ngăn tư bề chớn chở
rừng âm u sương muối đại ngàn.


Những bạn tôi ngồi như cổ thụ
già trăm năm trước tuổi không ngờ
manh áo vá che mùa gió chướng
mặt hao gầy râu tóc xác xơ.

Nay rướm máu sức người cùng tận
buổi chiều về không đủ miếng ăn
nỗi cơ cực gặm mòn sự sống
cây khẳng khiu ngày tháng khô dần.

Mùa đông đến mưa phùn gió bấc
suốt mùa đông không thấy mặt trời
đêm lán trại chìm trong nỗi chết
tiếng cú kêu trù ẻo rợn người.


Thời mạt vận quỷ thần quay mặt
nghiến chặc răng kình với tai ương
người bỏ cuộc đi về với đất
chiếu bó thây nằm lại rẫy nương.

Hồn oan khuất la đà ngọn cỏ
mộ không bia lạnh ngắt chân đồi
mùa mưa lũ đất trôi nước cuốn
xoá nhoà đi dấu tích một thời.

Chốn hãm địa rừng hoang nước độc
trời sa mù ẩm đục quanh năm
mặt đất ướt xông mùi lá mục
nước suối khe mầm bệnh sốt rừng.

Trên ngàn xanh mồ hôi đổ xuống
phá rừng già đốt rẫy khai hoang
người với đất chung niềm đau nhức
đất lặng thinh phơi bãi tro tàn.

Những bạn tôi cây đời thiếu nước
cố ngoi lên thân xác mỏi mòn
bao nghiệt ngã xé lòng đau rách
ngọn tre già lã xuống tang thương.

 

Mùa hạ

 

mùa hạ nhà ta lò bát quái
cửa mở toang thông đạt khí trời
đêm trăn trở trong lò nướng thịt
da rám vàng tươm mở mồ hôi
mùa hạ nhà giàu đi ra biển
ta vô rừng nằm dưới bóng cây
mấy lão tu tiên ngàn năm trước
chắc cũng như ta nằm ngắm mây
không có con nai làm bằng hữu
vài con sóc nhỏ nhảy lăng quăng
sóc ơi ta với mi là bạn
vui giữa rừng xanh lánh chuyện trần
tiền bạc chẳng làm ta mờ mắt
ba ngàn tân khách của Nguyên Quân
ký sinh bám riết vào thân trụ
cũng chỉ vì tham một miếng ăn
ví thử mai kia ta tuyệt mệnh
chẳng phủi tay đời cũng sạch trơn
sống thong dong thác không hề tiếc
bởi ta sinh vốn đã trần truồng
mùa hạ nhà giàu đi nghỉ mát
ta ngồi ta ngắm một dòng sông
hỡi ơi, con nước đi ngày ấy
phiêu hốt mười năm bất phục hoàn

Khương Thượng ngồi câu con cá mập
đội nón mê áo vải chờ thời
còn ta chẳng có gì trông đợi
chỉ ngồi suông ngó nước mà thôi
kẻ sĩ đời nay nhiều như nhặng
không ai cầm truỷ thủ qua sông
dẫu có Yên Đan tìm đỏ mắt
cũng không ra một kẻ sang Tần
mùa hạ dăm ba thằng thất nghiệp
đến tìm ta bày cuộc nhậu chơi
bè bạn những tên nghèo kiết xác
uống lai rai để lãng quên đời
con mồi khô mực dai như đỉa
trệu trạo nhai hoài nuốt chẳng trôi
rượu rót tràn ly mời tấp tới
bỏ hết lo toan ngất ngưởng cười
cười sĩ khí mặt dày râu quặp
tranh hùng đuổi bắt một con hươu

Thiếu Lăng gò nổi đùn mây trắng
lau sậy đìu hiu cỏ lút đầu
rượu bốc hơi men bừng lên mặt
việc đời xem cũng nhẹ như không
lịch sử bao năm còn dâu bể
huống hồ bèo nước ở trường giang
mùa hạ nhà ta không đóng cửa
nghe chừng sắt thép rợn xương da
bốn phương thiên hạ còn tranh chấp
lò lửa nhân sinh thổi tạt về.

 

Mưa miền tôi

 

Trời hay mưa miền tôi ướt sũng
lá đầm đìa rơi rụng giọt châu
em qua tôi để dấu son đầu
môi trái đỏ, tuổi em vừa chín

Nước châu thổ mang lòng dâu biển
về bình nguyên cô giáo sang sông
bỏ tình tôi chết đuối giữa dòng
nên mưa đổ làm tôi ướt mặt

Từ em xa. Mưa. Trời sướt mướt
miền tôi nhòa theo nước mưa tuôn
ủ ê cây lá ngậm buồn
tình đi. đời lẻ. Mưa luôn nhớ tình

 

Những điều trông thấy

 

Bậc thánh nhân ra đời trị nước
ngồi trên đầu thiên hạ mà chăn dân
nuôi chó dữ để xua người áo vá
ban nụ cười cho kẻ thiếu ăn.

Những tên nhà giàu thường hay chê thịt
trong túi quần thủ sẵn con dao
đâm chết kẻ đòi chia cơm xẻ áo
miệng nói toàn nhân nghĩa thanh cao

Những tên bất tài thường hay khoe bằng cấp
làm bình phong che sự dốt nát của mình
cố giữ ý không bao giờ đái bậy
sợ người ta thấy hắn cũng tầm thường.

Những tên làm chính trị thường hay tráo trở
gió gió đổi chiều ngả tới ngả lui
bò dưới gậm bàn lau giày kẻ khác
kiếm chút hư danh khoác lác với đời.

Những tên cáo già thường lên mặt đạo đức
làm những chuyện bán trời không mời thiên lôi
trong miệng ngậm lá dao đầu lưỡi
phun quái chiêu tàn độc hại người.


Tôi lớn lên
giữa chợ đời tăm tối
đọc thuộc lòng bài học thương yêu
mà sống giữa hận thù cao ngất
phơi hết lòng chân thật
lại gặp kẻ điêu ngoa
nên suốt đời làm tên thua thiệt

 

Sau những năm đi xa trở về

viết bài thơ ngày giỗ má

 

 

má tôi mất năm tôi mười hai tuổi
tôi ra ngoài hiên đứng khóc
ngó lên cây me già buồn hiu trước ngõ
mây trắng bay qua tàng cây lá nhỏ
nắng xế chiều héo hắt trên sân
đàn gà con kiếm ăn trong hàng dâm bụt
tôi biết từ đây tôi như con gà côi cút
phải tập bươi tập sống một mình
rồi những sớm hôm trái gió trở trời
không ai sờ trán tôi thăm chừng nóng lạnh
không có bàn tay nào vuốt tóc tôi
trong những đêm khuya cựa mình trở giấc

ngày đưa tang tôi không còn nước mắt
lầm lũi đi trong đám người chân đất
trời âm u sương muối mùa Đông
gió tháng Chạp se da quần áo ngắn
trên đầu tôi đội một vòng khăn trắng
vòng khăn mang số phận con người
lúc quan tài hạ huyệt
tôi quay mặt đi không dám nhìn
lòng quặn đau cơ hồ chảy máu
nén tiếng khóc vào trong cổ họng
tôi cúi đầu ngó xuống bàn chân
bàn chân lấm bùn đen câm nín
như nỗi lòng khép kín trong tôi

nhà tôi nghèo trống trước trống sau
vách liếp che không ngăn được gió mùa
mái tranh dột trời mưa dùng thau hứng nước
chiếc bàn gỗ mọt ăn đêm ngày kẽo kẹt
chiếc giường tre sắp làm củi đốt
manh chiếu thấm mồ hôi
mùng mền thâm niên thủng lỗ
đêm tôi nằm co đắp mền không đủ ấm
hai bàn tay tôi kẹp vào đùi
nghe chó sủa sợ ma và bóng tối
tuổi thơ tôi có những đêm dài tiếp nối
giấc mơ nào cũng nước mắt rưng rưng

tôi thèm ăn mà bếp núc tro tàn củi lửa
nồi niêu ám khói đen
chén dĩa sành mẻ miệng
chiếc ấm sứt vòi
thùng gạo trong nhà đong chẳng đầy lon
liếp rau sau hè không tay người chăm sóc
cỏ dại mọc chen cây ớt cây cà

ba tôi làm con gà trống chạy rông
tha về từng hạt gạo nuôi đàn con ốm đói
anh chị tôi đội nón mê mặc quần dưới rốn
bỏ học đi ra đồng mót lúa
những đứa em tôi mặt mày lem luốc
mũi chảy thò lò và khóc đòi ăn
tôi giữ em không kể sáng trưa chiều

tay chân tôi khẳng khiu mà bụng rất to
tôi nằm ngửa cho em vỗ bụng làm trống
những đứa em tôi không biết cười
bởi trên đời chẳng có gì vui
tôi nắn những hòn bi
những con trâu bằng đất sét làm đồ chơi
khi em chán tôi bò bốn chân làm ngựa
em cưỡi đi quanh quẩn trong nhà
ngày nào tôi cũng giữ em
ngày nào em tôi cũng khóc
tôi không biết hạnh phúc là gì
cũng không hiểu thế nào là đau khổ
có những hoàng hôn nắng ráng mỡ gà
tôi dẫn em ra đầu ngõ ngóng anh chị tôi về
nghe tiếng chim cu từ rừng xa vọng lại
nghe gió từ bờ sông thổi lên
tôi buồn mà không hiểu vì sao
ở đằng xa phía cuối con đường
dáng anh chị tôi đi thất thểu trong chiều
đầu đội lúa mót
tay cầm xâu cá nhỏ
anh chị tôi mỉm cười như mếu
tôi cũng cười nhưng sao lòng muốn khóc

đêm tháng Bảy thằng em tôi chết
trời mưa dầm dột ướt chiếc giường tre
gió vi vút luồn qua vách liếp
như quỷ thần réo gọi hồn ma
ba tôi đắp mặt em bằng manh áo cũ
trên đầu nằm thắp một ngọn đèn lu
đèn trứng vịt không soi người tỏ mặt
nhà âm u nhang khói quyện mùi
ba tôi ôm đầu ngồi lặng thinh chờ trời sáng
anh chị em tôi đứng nép vào nhau
vừa hỉ mũi vừa lau nước mắt
tôi thương em không thế nào kể xiết
nhớ lúc em đi ra đi vào đói bụng
vét nồi cơm không còn một hột
nhà nghèo đâu dám mơ miếng thịt
đời cúi thấp ngó hoài mặt đất
trên lưng đè tảng đá ngàn cân

người lối xóm cho cái hòm gỗ tạp
đưa em đi bằng chiếc xe trâu
em về đất nằm bên cạnh má
trên khu gò đầy những cỏ may

những thằng bạn nhỏ mau quên
hay đùa chơi dưới cây me già trước ngõ
chẳng đứa nào còn nhắc em tôi
buổi trưa trưa tôi một mình đi bộ
lên gò ngồi nhớ má thương em

mồ côi cha ăn cơm với cá
mồ côi má lót lá mà nằm
tôi lớn lên trong niềm tủi cực
có lúc phải cắn răng để đừng bật khóc
bà con xa ngoảnh mặt làm ngơ
bà con gần nhìn nhau ghẻ lạnh

tôi bước đi trên dải đất này
lòng buốt nhức qua bao ngày thương khó
đêm thắp đèn ngồi mơ một chùm hoa đỏ
và môi ai nở một nụ cười.

 

 

Ngọn tóc sương mù

 

tôi từ rừng núi hoang vu
về đây ngọn tóc sương mù chưa tan
tay tôi đôi nhánh khô vàng
lòng tôi cỏ úa cổ khan giọng cười
níu đời tìm chút yên vui
lẩn trong khói bụi nụ cười chiêm bao
nhớ em tình thoáng đêm nào
đèn treo mắt đỏ lửa sầu đêm nay
tôi về ngơ ngác đôi tay
chân đi hồn rã áo bay lạ người
vẫn mình trên phố ngược xuôi
nghe trong cơn rộn tiếng đời héo hon
mai đây bỏ lại phố phường
bụi se cát mỏi trên đường tôi đi

 

Lá xanh hồn du mục

 

tôi đi giữa rừng cao
bốn bề cây nhớ gío
bóng lá vờn lao xao
trên vai thằng bạn nhỏ

mồ hôi đầm lưng áo
đời mòn theo gót chân
giày mòn theo dốc núi
nhìn nhau mà bâng khuâng

ơi những thằng bạn nhỏ
cầm súng không hận thù
dừng quân ngồi tâm sự
lòng nao nao nhớ nhà

áo vương màu bụi đỏ
nguỵ trang lá hoa rừng
thân còng ba lô nặng
đường hành quân gian nan

sáng mù sương thung lũng
chiều đồi cao mây giăng
lá xanh hồn du mục
đời còn nhiều lang thang

 

Lâm Chương