Tôn Nữ
Ngày Xưa
Lôi Giáng
tranh Tôn Nữ Tâm Hảo
Xa quá
mất rồi, Tôn Nữ ơi,
Hoang sơ
về ngự tím khung trời.
Khóc em
mây cũng sầu tang chế,
Đêm lại từng đêm mộng rã rời.
Đừng khóc
đừng thương
đừng giận hờn,
Đêm về
thêm lạnh gối chăn đơn.
Dáng xưa
thoáng hiện như thần ảnh,
Giá buốt hồn anh ngập tuyết sơn.
Tôn nữ,
rồi em cũng cố nhân,
Vời trông non Sở ngút mây Tần.
Sâm hương
cách trở bờ sông lạnh,
Nửa giấc hồ ly, Nguyệt xuống gần.
Còn chút
hương thừa của ái ân,
Còn thơm từ ngọn tóc Huyền Trân.
Còn trong
đáy mắt hồ thu
thủy,
Mà đã xa như
lạc hướng Tần.
Trăng lạnh ngoài song em có về?
Cho anh vừa chợt tỉnh cơn mê.
Dang tay
níu vội làn hơi mỏng,
Rồi thấy
thơm như tựa má kề.
Rồi vụt
hồn ma chắp cánh bay,
Ngỡ ngàng
anh vội khép vòng tay.
Cầm như
một kiếp tinh cầu lạc,
Tỉnh giấc hồ ly, Nguyệt nhíu mày.
LÔI GIÁNG, 1972.
(