Nguyễn Thị Vinh
1.
Xưa tôi đi
lễ chùa
chỉ cầu xin
ông Bụt
thóc gạo đừng
mất mùa
cho làng Giẽ
khỏi đói
Bà tôi gần
bẩy chục
nhanh nhẹn bước
chân chim
quanh năm lo lễ
bái
giờ biết đâu
mà t́m ?
Chỉ c̣n trong
trí tưởng
những mái cong chùa
xưa
ngọc xanh mầu
rêu biếc
cánh sen hương
Đại Thừa
Sao quên được chùa Láng
hội về đông
thật đông
nghe Kinh mười
phương Phật
mắt người nào cũng sáng
Xưa thầy Từ
Đạo Hạnh
đời Lư tu
ở đây
dân làng rước
kiệu Thánh
hương hoa trùng
trùng vây
Bừng ánh pháo
thăng thiên
đánh đu và
đánh vật
ngay trước cổng chùa Thiền
cũng là tên
chùa Láng
Bà mẹ ngài
Đạo Hạnh
được thờ nơi
chùa Hoa
rước kiệu Thánh
sang đó
Tôn kính bậc
mẹ cha :
Nhà sư đă
thành Phật
vẫn nhớ công
sinh ra
người ḿnh như
thế đó
đạo cả t́m
đâu xa ?
Cái sập vuông
bằng đá
giữa sân chùa
c̣n không ?
dù không cũng
vẫn nhớ
nơi tôi học
vỡ ḷng
bài đầu tiên bà dậy
:
"Đời sắc sắc không không"
Đứng ở trên lầu chuông
tôi nh́n qua gác
Khánh
lắng nghe tiếng
khánh chuông
chen nhau lời
xao xuyến
Trên tường tranh Thập Điện
kể vẽ cảnh
Diêm Vương
nh́n kẻ ác
chịu tội
sao tôi vẫn
thấy thương
2.
Leo lên đồi đá ong
tôi vào lễ
chùa Mía
nổi tiếng tỉnh
Hà Đông
lạy tượng bà thị Kính
ẵm đứa bé kháu khỉnh
nỗi oan vương
mắt hiền
nh́n tôi như
muốn nói :
Ngày nào con lớn
lên
sẽ hiểu lời
Phật dạy,
kẻ ác, cũng
yêu thương !
Nhưng quê nhà đói khổ
làm sao ḷng
được yên
3.
Tôi đi lễ
chùa Sen
ở ngoại ô Hà Nội
trong giữa rừng
mai trắng
tháp mười từng nổi lên
h́nh sáu cạnh
đều đặn
dấu hiệu Lục
Ḥa Tăng
ḷng mở ra
sáu cơi
giúp đời từ miếng ăn
Ba hàng chín
ngôi tháp
giữa mang tên
Cứu Sinh
cuộc sống này
phải cứu
không được phép làm thinh
Tự nhủ tôi
phải cứu
lấy chính cuộc
đời ḿnh
dửng dưng trước
tội ác
là một cách
sát sinh
4.
Nhớ về chùa
Trăm Gian
mỏi rời chân
bà cháu
vẫn tíu tít
hỏi han
Bà ơi bà
nhà Phật
ai ở hết trăm gian ?
Bà tôi cười
bằng mắt
"Cha bố mày cháu ngoan
nứt mắt đă
rắn mắt
sau đời khó b́nh an
!"
Lầu trống xưa
vang dội
động tới vầng
trăng lay
chắc giờ đây
bụi bám
mặt trống trở
nên dầy
như mặt người
không mỏng
tiếng NÓI THẬT tắt ngay
Bà ơi giờ
cháu biết
nằm đất với ăn chay
khó đâu
phải là dễ
nhưng chẳng bằng
nói ngay
Nói thật và
nói hết
kẻ nào đă
thẳng tay
người Việt giết
người Việt
kẻ nào tim
đă liệt
hết rung động t́nh người
mang hồn Nga
da Việt
ôi cách mạng
tháng mười !
Trăm gian chùa
c̣n đó
bọc trứng người
nay đâu
t́nh đông bào
ruột thịt
mỗi quả một
trái sầu
thảm thay trăm
quả trứng
trong bọc bà
Âu Cơ
giờ đây trứng
chọi trứng
máu loang đỏ
sắc cờ
Ư nghĩa
chùa Trăm Gian
già đầu tôi mới hiểu
mỗi gian một
người con
trăm họ Việt
cùng ở
5.
Ôi cánh rừng
mơ chín
làm thơm
cảnh chùa Hương
gây cho tôi
mùi nhớ
động Thuyết Kinh vô thường
Giải Oan một
gịng biếc
suối chảy ngược
về trời
nước mắt lại
rơi xuống
hiểu ra Đạo
cứu Đời
Chim c̣n biết
gơ mơ
Cá cũng biết
nghe Kinh
người phải hơn
thế chứ
sống với nhau
chí t́nh
Đường lên trời
ai biết
dắt nhau qua tử
sinh
hăy hiểu ư câu kệ
đừng làm mất
nghĩa Kinh
Dù ngàn pho Kinh
lớn
cũng chỉ một
Nụ Cười
Hoa Sen và Ca Diếp
tuy hai mà
một thôi
Hương c̣n thơm chùa cũ
mong lại qua rừng mơ
thả lá vàng
xuống suối
làm chiếc thuyền
chở thơ
Nguyễn Thị Vinh