Anh ơi! Tuyết
vẫn chưa ngừng
Mồng Ba ra phố, rưng
rưng nhớ Nhà
Đi một ṿng t́m nụ
hoa
Hoa xuân không
thấy, tuyết pha sợi
buồn
Lộc nào hái được ? Lạnh run!
Bỏ thư,
em gửi nụ hôn rất
bùi
Mai anh nhận
được chắc
vui
Đầu xuân
thiếu én, Nụ Môi ngọt
t́nh.
Vừa Ư Chưa
Em “kính” cẩn “bẫm,
tŕnh” hoài bắt mệt
Càng van xin, càng
lễ phép “Dạ thưa”
Hết “Thưa
Ông” lại “Chú, bác” sáng, trưa
Tôi chột dạ
xin làm… Ông-Cố-Tổ?
Năm mươi tuổi bỗng hóa thành… Lăo
Khổ
Tôi liên miên
“năng… tương
ngộ”, chích cḥe,
Gọi tên em bằng tất
cả đam mê
Ngàn câu chuyện,
một lời yêu chưa tỏ!
Em thương
nhớ chàng
Ai nhớ thương
nàng,
Mà em hào sảng,
Rồi ngồi
khoe khoang?
Thủng thẳng từ từ
Em cứ vô tư,
Yểu điệu
thục nữ,
Thảnh thơi ngao du,
Rồi ra sẽ rơ!
Á
Nghi.