T́nh Yêu
Khôn Nguôi
Nhật
Thụy
Vi
Nhật Thụy Vi
Đến rồi đi,
những mùa thu ngóng
đợi
Những
đông tàn gom buốt giá về đêm
Những
xuân nồng đưa bước giấc mơ êm
Anh, trong mộng, ru em từng giấc ngủ
Những
xuyến xao, những bồi hồi, hờn dỗi
Anh cuộn tṛn ṿng t́nh ái
trao em
Mắt
môi nào thương
nhớ lại đẩy thêm
Ngày với tháng, thời gian không c̣n nghĩa
Khi tiếng hát vọng cao miền hoang dă
Đă gọi em từ
cuối cơi trời xa
Lời
thơ anh, nguồn suối đỗ chan ḥa
Anh gieo xuống giọt ân t́nh lóng lánh!
T́nh khôn nguôi, đượm
tim em
đắm thắm
Mùa thu này,
hay thu nữa nhớ thương
Lá thu vàng -
vẫn từng
chiếc, vấn
vương
Trăm
năm nữa, ngh́n năm sau vẫn thế!
T́nh khôn nguôi - dù
cuộc đời dâu bể
Dù bao nhiêu mùa
đỗ-lá-vàng-phai
Dù bao lần em
lạc bước đường dài
T́nh soi bóng,
dắt d́u em lối cũ !
T́nh khôn nguôi
– đậm trang thơ t́nh sử
Vẫn
nhiều phen mực loang, đọng, sầu tư
Vẫn
nhiều đêm, đèn đối bóng trời khuya
Soi ḷng thấy thiết thê bao nỗi nhớ!
T́nh khôn nguôi – t́nh
quyện ḥa trong gió
Thơm
lừng hương - bập bùng theo hơi
thở
T́nh anh trao vào tim em
mở ngỏ
T́nh dạt dào, như
thác đổ, khôn nguôi!
Nhật Thụy Vi
11/2014