Thiếu Khanh

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Tên thật Nguyễn Huỳnh Điệp,

Sinh năm Nhâm Ngọ (1942)

Tại Làng B́nh Thạnh, Quận Tuy Phong, Tỉnh B́nh Thuận.

Làm thơ – dịch thuật

Hiện sống tại Sải G̣n.

 

A.  Tác phẩm đă in:

 

Thơ Thiếu Khanh:

-Khơi Ḍng, chung với Thu Lâm và Nguyên Thi Sinh, Montreal Canada, 1968

-Trong Cơn Thao Thức, nxb Da Vàng, Đà Nẳng, 1971.

 

Thơ in chung:

-Sông Thu, Clb Thơ Đất Quảng & nxb Thanh Niên, 2003.

-Đất Quảng T́nh Quê, nxb Văn Nghệ, 2006

 

Thơ dịch (tiếng Anh):

-Poems in Rain & Flowers, thơ Vi Khuê. (Kư Nguyễn Huỳnh Điệp), dịch chung với Huỳnh Sanh Thông, Nguyễn Ngọc Bích, Hồ Trường An và nhiều dịch giả khác, nxb Sao* Publications (Hoa Kỳ), 2001.

-Thất Ngôn Bát Cú, thơ Vi Khuê. (Thiếu Khanh), nxb Thanh Niên, 2008

-Phiên Bản, thơ Bùi Thanh Tuấn, (Thiếu Khanh) nxb Văn Học, 2008

-Vọng Quê, Thơ Nguyễn Ngọc Mai, (Thiếu Khanh) nxb Thanh Niên, 2011.

-Một số bài thơ rời cho nhiều tác giả post trên Internet.

 

Tiểu thuyết dịch:

-Nô Lệ, dịch từ “Slave: My true Story” của Mende Nazer và Damien Lewis, (Thiếu Khanh) Nhă Nam & nxb Văn Hóa Sài G̣n, 2009

-Henderson, Ông Hoàng Mưa, dịch từ “Henderson, the Rain King” của Saul Bellow, (Thiếu Khanh) Nhă Nam & nxb Văn Học, 2010

 

Sách Ảnh (tiếng Anh):

-Việt Nam Lễ Hội Cổ Truyền, phần text (Kư Nguyễn Huỳnh Điệp), nxb Đà nẳng, 2002

-Hội An Phố, (Nguyễn Huỳnh Điệp), nxb Đà Nẳng, 2004

-The Charm of Việt Nam, (Thiếu Khanh) cùng với Đào Nguyễn Hồng Hiếu (French), nxb Thông Tấn, 2011

 

Từ Điển:

-Từ Điển Cụm Từ Việt Anh, (Nguyễn Huỳnh Điệp), nxb Trẻ, 2005.

 

Các loại khác – Kư Nguyễn Huỳnh Điệp:

-Những Vần Đề Thiết yếu Trong Thông Khí Cơ học, tài liệu tham khảo chuyên ngành Y khoa dịch từ “Essentials of Mechanicals Ventilation” của Dean R. Hess, và Robert M. Kacmarek - chung với Bác sĩ Lê Hồng Hà, nxb Đà Nẳng, 2002

-In my Conception, dịch từ “Những Ḍng Tâm Tưởng” của Kiều Văn, nxb Hải Pḥng, 2003

-Mưu Sự Làm Giàu, (biên dịch từ “Don’t Swear the Small Stuff about Money”, của Richard Carlsons), NXB Trẻ, 2004.

-Khép Lại Những Muộn Phiền, (từ “Don’t Swear the Small Stuff in Love” của Richard Carlsons), với Nguyễn Hoàng Đông Phương, NXB Trẻ, 2004.

-Măi Măi Thuở Ban Đầu (tử “The Don’t Swear Guide for Couples” của Richard Carlsons), nxb Trẻ, 2004

-Tôi Đă Lảm Giàu Như Thế (từ “How to Get Rich” của Donald J. Trump), nxb Trẻ, 2004

-A précis of the Historic Monuments in Côn Đảo, (English), cùng với Vũ Anh Tuấn (French)

nxb Văn hóa Nghệ thuật Tp. HCM, 2005.

-Hẹn Gặp Trên Đỉnh Cao, (dịch từ “See You at the Top” của Zig Ziglar), nxb Đà Nẳng, 2007

-Thay Đổi Để Thành Công, (dịch từ  PSYCHO-CYBERNETICS”, của Maxwell Maltz) nxb Đà Nẳng, 2007.

 

B. Tác phẩm sắp in:

-Lịch sử Chiến tranh (dịch từ “A History of Warfare” Của  John Keegan), Nhă Nam &

-Quyền Lực Trong Tay: PRIDI BANOMYONG,  dịch từ “The Powers That Be: PRIDI BANOMYONG” của Sulak Sivaraksa, nguyên tác tiếng Thái, qua bản Anh ngữ của S. J.

-Picasso Nói Về Nghệ Thuật, dịch từ “Picasso On Art” của Dore Ashton.

-Sức Mạnh của Tư duy Tích Cực (dịch từ “The Power of Positive Thinking” của Norman Vincent Peale)

-Human Superego and Preternatureal Ability (dịch từ “Chân thức và Khả năng lạ” của Trần Phương)

-Từ Điển Việt Anh Hiệu Dụng, (chưa xong)

 

Và đă cộng tác với nhiều dịch giả trong nước dịch Từ Điển Bách Khoa Encyclopaedia Britannica, nxb Giáo Dục HN (chẳng biết in hay chưa!)


Thiếu Khanh

 

 

 

Đời không dung người hào kiệt

 

 

Ngày rỗi nằm khoèo xem tiểu thuyết

Kiều Phong ngộ sát ả A Châu

Hỡi ơi đời chẳng dung hào kiệt

Càng lắm tài hoa chóng bạc đầu

 

Ta đâu muốn cao như ngọn núi

Suốt đời bịa đặt những t́nh nhân

Rừng sâu ngày tháng đi lầm lũi

Nhớ thương hờ cho đỡ mỏi chân

 

Ḷng người hẹp như chữ o nhỏ mọn

Nên không dung nổi một chân tài

Em từ chối cùng ta mưu việc lớn

Đời chỉ dùng ta một chú cai

 

Làm đứa thất phu mang áo giấy

Hồ đồ nhập bọn với nhân gian

Em chả yêu ta

       Ta biết vậy

Tâm hồn hào kiệt vốn cô đơn

 

Ta vẫn sống nồng nàn và hào sảng

Mắt em không chứa hết bóng ta đâu

Dù thơ ta có chút ǵ lăng mạn

Không giúp em khuây khỏa một cơn sầu

 

Thời loạn

        Người Làm Thơ trở thành tên tiểu tốt

Lời hay ho không đủ để đời tin

Em vẫn nghĩ ta điên rồ dại dột

Sống lạ lùng bên cạnh đời em

 

Buổi chiều hành quân về

                        uống la-ve trong quán

Súng vất dưới chân

                Mũ sắt dưới bàn

Lắc cục đá trong ly

 mỉm cười khinh mạn

Đời đang hắt hủi một thi nhân

 

Người chẳng yêu ta

cũng không chống đối

Chỉ làm ngơ như cây cỏ vô t́nh

Ơi hỡi Kiều Phong

 Ngươi đừng chết vội

Ngươi có A Châu

                Ta chỉ một ḿnh!

                                                (1967)

 

 

 

 

 

Gởi Uyên Hà

 

Bạn đă đi qua nhiều xứ sở

Tung tăng xe mă những kinh thành

Nâng chén tao phùng nơi viễn xứ

Cùng dăm bạn cũ thủa đầu xanh

 

Ta cũng có chừng mươi đứa bạn

Chia nhau trấn thủ bốn phương trời

Xa lúc tóc đen chừ tóc trắng

Nhớ người chỉ biết gơ “meo” thôi.

 

Há lẽ chưa nguôi hờn chiến quốc

C̣n đi cho nát áo khinh cừu

Ới ơi, gơ chén thương ḿnh quá

Chai cốc cùng ḿnh chuốc lẫn nhau

   

Th́ hễ c̣n sông c̣n nước chảy

Dù người phiêu bạt khắp năm châu

Thôi kệ mạnh ai theo chí nấy

Đất trời rộng chán ép chi nhau.

 

Ta sống một đời hiền như đất

Vua không nhớ mặt chúa quên tên

Dẫu biết ở hiền thường chịu thiệt

Lẽ nào che mặt để bon chen.

 

Tuổi lỡ nhiều rồi không lẽ quậy

Mấy lần vấp ngă chẳng thèm đau

Lư lịch khai dài chi chít giấy

Đời ḿnh có phải trống trơn đâu!

 

Bơi măi ao nhà xem đă chật

Thèm ra vùng vẫy Thái B́nh Dương

Nh́n ta với biển cùng đầu bạc

Ha hả cười vang tiếng sóng cuồng.

 

 

 

 

Bên ngoài mùa xuân

 

Giả dụ có một quê hương

Giả dụ có một thiên đường

Th́ trên thiên đường có mặt thượng đế

Và trên quê hương có mặt t́nh thương.

 

Giả dụ đời có mùa xuân

Giả dụ mùa xuân chỉ nở một lần

C̣n rất mới nguyên ḷng chưa trang điểm

Một lần nh́n nhau cũng đủ quen thân.

 

Nếu giả dụ rằng anh sinh ra đời

Khô đọng im ĺm chỉ một ḿnh thôi

Và em sẽ không bao giờ có mặt

Th́ anh vẫn là đất sét hà hơi.

 

Nhưng anh có đây

                             em có đó

Thượng đế phủi tay đứng dậy đi rồi

Ḿnh ngẩn ngơ t́m như nguời hành khất

T́nh thương như đồng bạc rơi.

 

Cho nên quê hương

                              hỡi ḷng ngơ ngác

Anh đứng trên đời mà vẫn lang thang

Cho nên thiên đường

                              cùng cách biệt

Anh sống trong đời rất đỗi hoang mang

 

Bởi không thấy em

                              vội vàng kêu gọi

Anh chợt thấy ḿnh trong nỗi bâng khuâng

Mê măi đi t́m

em quên đáp lại

Anh đợi bên ngoài mùa xuân.

 

 


 

Lời cho em cuối năm

 

Như loài chim di trú

Thêm một lần bay theo mùa xuân

Về miền thánh cư

hồng xanh giấc ngủ

Xin em đừng mang theo về

đôi cánh bâng khuâng

 

Xin ngàn năm thần thoại

Trên b́nh yên môi má hồng đơn

Trong bỡ ngỡ hồn em đồng tiền mừng tuổi

Xin cho em nụ cười tṛn

Như chiếc khuyên vàng cổ áo tân hôn

 

Lời nguyện cầu

về một tương lai gần gũi

Như trong ngày mai ngày mốt

Gần như một giờ sắp đến

Hay một ngày sắp đi

Mùa xuân thức dậy trên trời

Niềm vui không rách nát tả tơi

Em rời bục gỗ nhà trường

bảng đen cô giáo

Trở về làm học tṛ

Cho những xót xa cay đắng trong đời

Dễ thương như tiếng khóc trẻ thơ

 

Xin cho em mùa xuân tuổi dại

Mắt khóc môi cười

 không dấu mặt che tay

Xin cho em thôi cuộc du tŕnh đày ải

Thôi truyền thần lên hồn thủy tinh

Những ấn tượng cuộc đời tủi nhục

                                          đen đúa

                                hôm nay.

 

 


 

Không Đề

 

    Đuôi tranh nhểu bóng quanh hè

Đâu nơi vách cũ tắc kè lại kêu

    Lăn hoài ḥn đá chưa rêu

Mà trong cổ tích đă nhiều đổi thay

 

 

 

Không Lời

 

    Anh ch́m trong tách cà phê

Tan trong khói thuốc trên hè phố quen

    Nắng hồng rực rỡ mắt em

Nơi anh bóng đă bôi đen mất rồi!

 

 

 

Văn Cao

 

 

    Nghe từ trong chuyện thần tiên

Hóa thân ḍng suối mơ miền thiên thai

    Cung đàn xưa    

    Bến xuân phai

Bặt im tiếng sáo đêm dài Trương Chi

    Ḷng chùng theo tiếng quân đi

Tiếng Sông Lô tiếng thị phi khóc cười

 

    “Từ đây người biết yêu người”

Bạc phơ mái tóc anh ngồi trăm năm.

 

 

 

Phân vân

 

 

Th́ cũng mang theo tiếng khóc đầu

Ra đời xương máu cũng như nhau

Trăm ngh́n năm trước người đi trước

Cũng giống ngh́n sau kẻ đến sau

 

Nhưng bỗng hoang mang đến sững sờ

Một lần nào đó ngỡ bâng quơ

Trong đêm thăm thẳm nghe chồn dậy

Nỗi nhớ vô cùng nhớ ngẩn ngơ

 

Như một loài chim một loại rong

Mang trên thân phận dấu phiêu bồng

Từ sơ sinh đă đi t́m kiếm

Nhớ một phương trời một núi sông

 

Chưa thỏa bao giờ những cuộc vui

Lẫn trong từng rănh máu trong người

Vẫn nhen nhúm một quê hương cũ

Một điệu t́nh ca rất ngậm ngùi

 

Ôi rất lạ lùng ta biết đâu

Miền quê hương đó ở nơi nào

Dấu chân bằn bặt thiên thu trước

Giờ đă nhạt nḥa trong bể dâu

 

Ta vẫn miệt mài cơn sóng xô

Niềm phân vân chợt đến không ngờ

Nghĩ thương bằng hữu đi ngơ ngác

Có mặt trong đời như cỏ khô.

 

 

 

 

Với bạn hơn bốn mươi năm gặp lại

 

*Tặng anh Nguyễn Thành.

 

 

Đâu phải v́ chung trái đất tṛn

Hay v́ chung một tuyến đời suông

Mà khi tàu đến ga đời hẹp

Ḿnh cụng đầu nhau ở giữa đường.

 

Bầy chim xa trường Phan Bội Châu

Bay dài hơn bốn chục năm sau

Lượn theo hạt thóc, t́m hoa trái

Măi đến giữa chiều mới gặp nhau!

 

Mặt mũi không thơ như trước nữa

Tóc râu cũng đă bụi hung rồi

Lắm người ông nội hay ông ngoại

Sao bạn nh́n ta lặng lẽ cười?

 

Năm tháng gấp hai lần cuộc chiến!

Người quên kẻ nhớ đứa không c̣n

Hỏi thăm nhau kể bao nhiêu chuyện

Lẫn chuyện đời ḿnh chuyện các con.

 

Thay ly chanh đá thời đi học

Bằng tách cà phê bỏ ít đường

Câu chuyện không qua màn khói thuốc

Mà ḷng man mác khói quê hương.

Cuối cuộc thiên di chim nghỉ cánh

Mùa đông đă dứt, nắng lên đầy

Biết đâu đất khách đâu quê quán

Ta đậu đời ta ở chốn này.

 

Nài bạn ở chơi dăm bữa đă

Vai ḿnh đă có diễn viên sau

Tối nay ta thức khuya như trước

Trút chuyện đường dài kể với nhau.

 

 

 

 

Phân Trần Với Vợ

                        *Sĩ tốt hai bên đều vắng lặng…

 

Ḿnh yêu dấu, anh thực ḷng bối rối

Tư duy em đơn giản hóa tự bao giờ?

Anh nghĩ ngợi và băn khoăn suốt buổi

Không chỉ v́ em đă giấu những quân cờ.

 

Cuộc sống vốn không một chiều thẳng tắp

Chiếc lá đa chỉ che mắt ngựa thôi mà

Trong mắt ta

đời sống tràn trề

                        thênh thang

                                phức tạp

Muôn vạn sắc màu

                lồng lộng

                        nguy nga.

 

Ḱa hùng sum xuê cây cổ thụ

Ngọn th́ nhỏ mà cành ngang vạm vỡ

Những cành ngang nâng đỡ ngọn bên trên

Những cành ngang đẩy  mạnh sức vươn lên

Không có cành ngang

                        con chim đậu vào đâu
                                                để hót?

Tước hết cành ngang, cây sẽ tong teo yếu ớt

Cho nên cuộc sống dễ đâu đơn giản một chiều!

 

Dẫu đơn giản như những bầy người nguyên thủy

Chỉ đi săn hái lượm sống qua ngày

Nhưng có kẻ đă mài vỏ ốc làm chiếc hoa tai

Lượm cục thổ hoàng vẽ những bức tranh trong hang động

Hàng vạn năm qua

                        con người khuất bóng

Di tích những cuộc đi săn – hả hê – cuồng nhiệt – tưng bừng

                        chỉ c̣n lưu vài mẫu xương thôi

Mà cái để đo tầm cao dáng đứng con người

                        lại là những chiếc vỏ ốc hoa tai

Và những bức tranh vẽ trên vách đá

Những thứ vốn không làm ai no được cả.

 

Có thể nào chúng ta sống khác cha ông?

Dù bận chống xâm lăng phải đúc thêm hàng vạn mũi tên đồng

Vẫn chuốt một chiếc trâm cho người yêu cài trên mái tóc

Đến bây giờ chúng ta lần t́m trong mạch đất

Gặp cành trâm nằm cạnh mũi tên đồng

 

Ai nói rằng chiếc trâm kia không phản ánh tính anh hùng

Của những người vừa rèn dáo gươm vừa bày thêm điệu múa

Vừa đặt tiếng hát lời ca khi làm ra hột lúa

Nên trang sử dân tộc ta có tiếng sóng Bạch Đằng

                vừa có thêm câu dân ca Quan họ hát trao yêu!

 

*

Người  xưa muốn

                kẻ sĩ phải biết đủ cầm – kỳ – thi – họa

“Rằng hễ bút nghiên th́ kiếm mă”

Cho dẫu ngày nay

        đâu có ai chê các nhà vua phong kiến thích chơi cờ?

Trong thời đại anh hùng các vơ tướng cũng làm thơ

Sao em buồn ḷng v́ anh ham chơi cờ tướng?

 

Cho dẫu những quân cờ không là cành ngang

nâng ngọn chồi vươn thẳng

Nhưng là bóng mát cây xanh

Ở đó anh nghỉ ngơi khôi phục lại chính ḿnh

Giữa cuộc sống bon chen áo cơm tủn mủn

Anh làm mới hồn anh sau hàng trăm lần va đụng

Và gạn lọc khỏi ḷng bao điều cay đắng không tiêu

 

*

Anh luôn một ḿnh ngồi trước chiếc bàn vuông

Lặng lẽ nhảy ngựa – hoành xe

                tiến pháo đầu – chiếu tướng.

Đâu phải anh thích những tṛ ba hoa dao to búa lớn

Để tự huyễn ḿnh quên thực tế đáng buồn

Quên những con người cận thị giản đơn

Quen sản xuất lá đa che mắt ngựa

Luôn giục giă: hăy bùng lên – bùng lên như ngọn lửa

Nhưng  hút cạn dần đi bao chất đốt của đời

 

Những huênh hoang thiển cận

                        tự măn     hẹp ḥi

D́m chúng ta giữa trăm điều nghịch lư

Những lư thuyết vu

                mở ra một thiên đuờng mộng mị

Trói chặt đời ta trong nghèo khó nhọc nhằn

 

Nếu chúng ḿnh ngày càng kiệt quệ

                vẫn hô hoài khẩu hiệu

                        đất nước giàu đẹp muôn năm

Đâu phải v́ anh chỉ biết điều hành những quân cờ gỗ

Những quân cờ cũ ṃn không c̣n rơ chữ

Anh vẫn không lầm lấy binh thay tướng

lấy pháo mă thay xe

Dù đôi khi một quân cờ nào đó mất đi

Anh vẫn đặt một chiếc nắp chai vào thế chỗ.

 

Anh có trách nhiệm nào với trăm điều khốn khổ

Khi lư lịch che đầu người ta bước vào giảng đường đại học,

ngồi vào những chiếc ghế cao

Khi những quan niệm giản đơn hóa thành hàng rào

Vây bọc chung quanh ao cá mè tù đọng

Khi mọi việc đều giản đơn

như bắn súng!

 

V́ nhận thức giản đơn

em dễ bỏ qua những quân cờ gỗ ngoài đời

Những quân rầy nâu bọ xít

                khiến con cái chúng ta bị tước mất nụ cười

Bị tước mất những cành ngang chim đậu

Mơ ước trẻ thơ không dám bước qua lằn ranh táo bạo

Cùn mằn như những món đồ chơi

                                nhảm nhí

                                        nghèo nàn

 

Đơn giản hóa tư duy đẩy chúng ta vào thế nạn nhân

Cưỡng nhét vào mồm ta vô vàn dĩa hát

(Không dĩa hát nào quí hơn sự thật!)

Biến ta thành ốc mượn hồn

Năo ta thừa một trăm tỉ nơ rôn!

 

Anh một ḿnh ngồi trước chiếc bàn vuông

Sĩ tốt hai bên đều vắng lặng

Anh sợ hăi nghĩ

                nếu cuộc đời đơn giản

Khác nào anh sống không em!

 

(1988)