trong cuc sng (2)

Hi!Hai & Trinh Huynh

sưu tập

 

hạc giấy biểu trưng cho niềm hy vọng

http://direct1.anhso.net/original/10/104759/3420121063702.jpg

 

 

 

 

 

 

Có một chàng trai yêu tha thiết một người con gái. Chàng trai lăng mạn gấp 1000 con hạc giấy làm quà tặng người yêu. Lúc ấy, anh chỉ là một nhân viên quèn, tương lai không quá sáng sủa, nhưng anh và cô gái ấy, họ đă rất hạnh phúc. Cho tới một ngày…

Người con gái nói với anh rằng cô sẽ đi Paris. Không bao giờ trở lại. Cô c̣n nói không thể tưởng tượng được một tương lai nào cho cả hai người. V́ vậy, hăy đường ai nấy đi, ngay lúc này… Trái tim tan nát, anh đồng ư.

Khi đă lấy lại được tự tin, anh làm việc hăng say ngày đêm, không quản mệt nhọc cả thể xác lẫn tinh thần chỉ để làm một điều ǵ đó cho bản thân. Cuối cùng với những nỗ lực phi thường và sự giúp đỡ của bạn bè, anh thành lập được công ty của riêng ḿnh.

“Tôi phải thành công trong cuộc sống” - Anh luôn tự nói với bản thân - “Và sẽ không bao giờ thất bại trừ phi không c̣n cố gắng”.

Một ngày mưa, khi đang lái xe, anh nh́n thấy đôi vợ chồng già đang đi dưới mưa cùng chia sẻ với nhau một chiếc ô mà vẫn ướt sũng. Chẳng mất nhiều thời gian để anh nhận ra đó là bố mẹ bạn gái cũ của ḿnh.

Trái tim khao khát trả thù mách bảo anh lái xe chầm chậm bên cạnh đôi vợ chồng để họ nh́n thấy ḿnh trong chiếc ô tô mui kín sang trọng. Anh muốn họ biết rằng anh không c̣n như trước, anh đă có công ty riêng, ôtô riêng, nhà riêng… Anh đă thành đạt!

Trước khi anh có thể nhận ra, đôi vợ chồng già đang bước tới một nghĩa trang. Anh bước ra khỏi xe và đi theo họ… Và anh nh́n thấy người bạn gái cũ của ḿnh, một tấm h́nh cô đang mỉm cười ngọt ngào như đă từng cười với anh, từ trên tấm bia mộ.

Bố mẹ cô nh́n anh. Anh bước tới và hỏi họ tại sao lại xảy ra chuyện này. Họ giải thích rằng cô chẳng tới Pháp làm ǵ cả. Cô bị ốm nặng v́ ung thư. Trong trái tim, cô đă tin rằng một ngày nào đó anh sẽ thành đạt, nhưng cô không muốn bệnh tật của ḿnh cản trở anh…V́ vậy cô chọn cách chia tay.

Cô đă muốn bố mẹ đặt những con hạc giấy anh tặng bên cạnh cô, bởi nếu một ngày số phận mang anh về, cô muốn anh có thể lấy lại một vài con hạc giấy.

Anh khóc…

Cách tồi tệ nhất để nhớ một ai đó là ngồi ngay bên cạnh họ, nhưng biết rằng bạn không thể nào có được họ và sẽ không bao giờ được nh́n thấy họ nữa.

Tiền là tiền, c̣n t́nh yêu th́ thiêng liêng. Trong cuộc t́m kiếm sự giàu có vật chất, chúng ta hăy dành thời gian để t́m kiếm khoảnh khắc bên những người yêu thương. Bởi biết đâu, một ngày nào đó, tất cả chỉ c̣n là hoài niệm.

Chúng ta cũng vậy, như chàng trai kia, cũng chỉ nhận ra giá trị lớn lao về sự có mặt của một người mà cuộc đời đă ban tặng cho cuộc sống của chúng ta khi một sáng mai thức giấc, người ấy đă không c̣n ở bên ta nữa. Có thể họ đă chẳng yêu bạn như cách mà bạn mong đợi ở họ, nhưng điều này không có nghĩa rằng họ không dâng hiến t́nh yêu của họ cho bạn bằng tất cả những ǵ họ có.


Một khi bạn đă yêu, bạn sẽ măi măi yêu. Những ǵ trong tâm trí bạn có thể sẽ ra đi, nhưng những ǵ trong tim bạn th́ măi măi ở lại.

Posted by Tôn Thất Khoa

*

Đó chính là hạnh phúc

Nếu biết trước ngày mai ra sao...

Sau này mới phát hiện, hóa ra bàn tay ḿnh đă từng nắm lấy, bài hát ḿnh đă từng ngân nga, ai đó ḿnh đă từng yêu thương… tất cả đều chính là hạnh phúc.


1. Trên đời có một người...


Khi ở bên bạn, lúc nào cũng nhắc bạn hàng tỷ lần phải mặc thêm áo ấm, ra đường phải cẩn thận xe cộ, làm bạn thấy rất phiền phức, nhưng cũng thật ấm áp. Lúc bạn không có tiền, họ lúc nào cũng sẽ mang những câu đại loại như “bây giờ kiếm tiền đâu có dễ” ra giáo huấn, rồi vừa nói, vừa giúi tiền cho bạn.


Những người ấy, chính là cha/mẹ bạn.


2. Trên đời có một người...


Lúc ở bên nhau, hai người thi thoảng lại gây gỗ, thi thoảng lại đánh nhau. Đó là kẻ xấu xa cướp món điểm tâm ngon lành của bạn, là kẻ chuyên đi mật báo với bố mẹ về bạn. Nhưng cũng là người quan tâm chăm sóc bạn hơn bất cứ ai trên đời, bạn và người đó, có mối quan hệ cực ḱ, cực ḱ thân thiết.


Người ấy, chính là anh chị em của bạn.


3. Trên đời có một người...


Lúc không gặp được người đó bạn sẽ một mực nhớ nhung khắc khoải, lúc gặp được rồi lại tim đập chân run, bao nhiêu lời định nói đều không thể nói được thành lời. Người đó chẳng tốn hơi sức đă nắm giữ được trái tim bạn, làm bạn không thể nào quên, làm bạn nghĩ ngợi miên man không thể nào chợp mắt, nhưng cũng làm bạn thấy ngọt ngào say đắm. Người đó là thứ mật ngọt đáng yêu nhất nhất trên đời.

Thứ mật ngọt ấy tên gọi là người yêu.


4. Trên đời này có một người...


Biết được một số bí mật không thể nói của bạn. Lúc bạn phạm lỗi, người đó giúp bạn tháo tội; lúc bạn yêu thầm ai đó, người đó giúp bạn chuyển lời; lúc bạn căi nhau với người yêu, nhất định sẽ khóc lóc đến t́m người đó. Bạn cảm thấy thật có lỗi, bởi chỉ lúc nào cần thiết mới thèm nghĩ đến người ta, nhưng bạn cũng rất hạnh phúc v́ đă quen biết một người như thế trong đời. Có lẽ những ngày tháng mà bạn và người ấy bên nhau, c̣n nhiều hơn là bên người yêu của bạn.


Người đó, chính là bạn của bạn.


5. Trên đời này có một người...


Lớn lên trong ṿng tay bảo vệ của cha mẹ, chín chắn dần từ mối quan hệ với anh chị em, t́m ra t́nh yêu đích thực trong sự bảo bọc của người yêu, cảm nhận sự ấm áp trong những quan tâm của bạn bè… Cảm thấy rơ ràng những người đó bước đi bên cuộc đời ḿnh thế nào, và cũng hiểu rằng nhờ họ mà cuộc sống của ḿnh thêm tươi đẹp, trong tim cảm kích vô cùng những ǵ họ đă mang đến cho ḿnh, nhưng chẳng bao giờ nói được thành lời.


Người ấy, chính là bản thân bạn.


Đôi lúc nhiều bạn cũng tưởng rằng, hạnh phúc ở một nơi nào đó xa xôi, một tương lai nào đó mà tôi đang theo đuổi. Thế là, đôi mắt cứ chực kiếm t́m xa xăm, đôi tai tôi lúc nào cũng cố gắng nghe những âm thanh từ nơi xa ấy, cuối cùng giật ḿnh nhận ra ḿnh đă bỏ lỡ mất...


Sau này mới phát hiện, hóa ra bàn tay ḿnh đă từng nắm lấy, bài hát ḿnh đă từng ngân nga, giọt nước mắt ḿnh đă từng làm rơi, ai đó ḿnh đă từng yêu thương… tất cả những cái “đă từng” ấy, chính là hạnh phúc…

Theo TTVN

Hi!Hai sưu tầm

 

*

Vết sẹo

TTO

http://nld.vcmedia.vn/FC9ccccccccccccK6tcccccccccc/Image/2012/02/hinh-9_62be9.jpg

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Tôi là cô gái xấu và luôn mặc cảm về thiệt tḥi này. Nhưng anh đă cho tôi hiểu đẹp và hoàn hảo là hai điều hoàn toàn khác nhau.


Bàn tay anh sờ nhẹ vào vết sẹo trên má tôi, vừa ôn tồn hỏi: “Cô là người mẫu phải không?”. Người mẫu ư? Tôi nh́n thẳng vào vị bác sĩ đối diện, cố t́m ra nét giễu cợt, nhạo báng ḿnh trên gương mặt điển trai đầy nam tính của ông. Không ai có thể nhầm lẫn tôi với một người mẫu. Tôi là một cô gái xấu xí và thô kệch với vết sẹo bên má. Ngay cả mẹ cũng cho rằng chị tôi mới là đứa con gái xinh của bà.

Tai nạn xảy ra năm tôi học lớp bốn. Một khối bê tông trong khi được cẩu lên để xây nhà hàng xóm đă va mạnh vào mặt tôi và để lại vết sẹo khá dài trên má. Khi ấy, ba bảo tôi trong tiếng thở dài: “Con luôn là đứa con xinh xắn của ba cho dù người khác không nghĩ thế”!


Vâng, tai tôi đă như điếc trước bao lời nhạo báng của lũ bạn cùng lớp. Mắt tôi giả vờ không nhận ra ḿnh khác các bạn như thế nào. Tôi buộc ḿnh không được soi gương. Trong một nền văn hoá mà cái đẹp ngự trị th́ ai mà thèm để ư đến đứa con gái xấu xí như tôi. Vết sẹo bên má d́m tôi vào nỗi đau khôn cùng. Tôi nhốt ḿnh trong pḥng mặc cho nước mắt tủi hờn lăn dài mỗi khi cả nhà ngồi xem chương tŕnh về sắc đẹp. Dần dà, tôi tập làm quen với sự thật.

Nếu ḿnh không có diễm phúc làm một người con gái xinh xắn, th́ ít ra tôi cũng có thể ăn mặc chỉnh tề. Mái tóc được uốn xoăn hiện đại, cặp kính sát tṛng thay cho hai gọng kính cận dày cộm. Tôi chịu khó trang điểm bằng cách quan sát những người phụ nữ xung quanh, vận trang phục phù hợp. Giờ đây, tôi sắp kết hôn. Vết sẹo ấy, một lần nữa lại hiện ra như một thách thức trước cuộc sống mới.


“Dĩ nhiên, thưa ông. Tôi không phải là một người mẫu”, tôi trả lời với giọng phẫn nộ.


Vị bác sĩ thẩm mỹ hai tay khoanh trước ngực, nh́n tôi tŕu mến. “Thế th́ tại sao cô lại lo lắng về vết sẹo đến thế? Nếu không có lư do nghề nghiệp buộc cô phải tẩy sẹo th́ điều ǵ khiến cô đến đây?”.


Bất giác, vị bác sĩ như đại diện cho tất cả những người đàn ông tôi từng gặp, những người đă từng chế nhạo, giễu cợt và ruồng bỏ tôi, phản bội tôi. Theo thói quen, tôi lại sờ tay lên má. Vết sẹo vẫn hằn trên mặt. Nó như nhắc tôi rằng ngươi là một cô gái xấu. Tự dưng mắt tôi đỏ hoe, cay xè. Người bác sĩ kéo ghế đến bên tôi, ôn tồn bảo:


“Để tôi nói cho biết tôi nh́n thấy ǵ ở người đối diện. Một cô gái xinh xắn. Không phải một cô gái hoàn hảo mà là một cô gái xinh xắn. Cô biết Laura Hutton chứ? Bà ấy có một khe hở trên hàm răng cửa, Elizabeth Taylor có một vết sẹo nhỏ trên trán”.


Đoạn, ông dừng lại và đưa cho tôi cái gương, tiếp lời: “Tôi từng tự hỏi tại sao những người phụ nữ nổi tiếng lại có khiếm khuyết và tôi cũng tự t́m ra câu trả lời cho ḿnh. Chính sự không hoàn hảo đó, cái có thể xem như là điểm thua kém của họ lại khiến họ nổi bật hơn mà không hề lẫn lộn với người khác. Và cũng khiến ta nhớ đến cô ấy như một con người bằng xương bằng thịt v́ "nhân bất thập toàn mà”! Đừng để ư đến những kẻ xuẩn ngốc chê cười gương mặt cô. Cô dễ thương, xinh xắn v́ cô là chính cô. Vẻ đẹp thật sự toả sáng từ bên trong con người cô. Hăy tin lời tôi!”.

Tôi nh́n vào gương. Những lời nói của vị bác sĩ vang măi bên tai.


Nhiều năm sau đó, tôi trở thành một phụ nữ nổi tiếng rất được mến mộ về diễn thuyết và hùng biện trước hàng trăm người. Tôi biết ḿnh là ai. Khi tôi thay đổi cách nh́n nhận tích cực với chính ḿnh, những người khác cũng buộc phải thay đổi cách nh́n nhận tôi.

Vị bác sĩ không xóa vết sẹo trên mặt tôi. Ông đă xoá đi vết sẹo mặc cảm tư ti trong tâm hồn một cô gái.

 

Hi!Hai sưu tầm

 

*

 

Thư gửi các thiên thần

http://bauchon.tuoitre.vn/Tianyon/ImageView.aspx?ThumbnailID=578486



 

 

 

 

 

Gửi các thiên thần!


Cháu là Charles. Hôm qua là sinh nhật của cháu. Nếu để ư, các ngài sẽ thấy cháu đánh máy bức thư này. Cháu viết bằng tay khó khăn lắm. Bác sĩ bảo đó là do hội chứng dysgraphia. Mọi người bảo đó là sự thiếu ổn định trong việc tập trung chú ư. Cháu không chắc lắm. Chỉ số IQ của cháu đo được là 140, nhưng nếu cháu viết tay lá thư này bằng tay và nh́n chữ cháu, có lẽ các ngài sẽ nghĩ cháu tệ hại lắm.


Cháu chưa bao giờ cầm được chiếc bút ch́ như những bạn khác trong lớp. Cháu cũng chưa bao giờ tô màu được đúng vào h́nh vẽ. Mỗi khi cháu cố gắng th́ tay cháu sẽ run bắn lên, và những đường kẻ, những chữ cái sẽ trở nên nghuệch ngoạc. Thậm chí, bút sẽ dây mực ra đầy tay cháu. Trong các giờ kiểm tra, nếu cần phải trao đổi bài để chấm bài lẫn nhau th́ không bạn nào muốn trao đổi bài với cháu v́ họ không đọc được chữ cháu. Bạn Keith hồi trước có thể đọc nhưng bây giờ bạn ấy chuyển trường rồi.


H́nh như đầu óc cháu không cảm nhận được những ǵ tay cháu đang làm. Cháu có thể cảm thấy cái bút ch́, nhưng không điều khiển được nó. Cháu phải nắm bút ch́ rất chặt để năo của cháu biết rằng cháu đang cầm một đồ vật.


Đối với cháu, nói chuyện dễ hơn viết rất nhiều. Môn đọc hiểu của cháu rất tốt, nhưng không phải lúc nào cũng chỉ học môn đó. Nếu cháu được giao viết một bài luận th́ đó quả là một h́nh phạt. Nhưng nếu chỉ đọc, đứng dậy và thảo luận về nó th́ cháu sẵn sàng.


Nếu nói đến môn Mỹ thuật th́ chắc chắn cháu sẽ trượt. Trong đầu cháu, cháu tưởng tượng ra rất nhiều thứ để vẽ, nhưng tay cháu không thể vẽ như thế.


Thực ra, tất cả đều ổn cả, thưa các thiên thần. Cháu thật sự rất ổn. Các ngài thấy đấy, các ngài đă cho cháu một trí năo tuyệt vời và cả sự tinh nhạy để nh́n thấy những điều tuyệt vời đó. Cháu giải quyết vấn đề rất tốt và cháu thích tranh luận. Cháu có thể toả sáng trong những buổi thảo luận ở lớp. Cháu mong muốn được trở thành một luật sư. Cháu biết cháu có thể làm được. Cháu sẽ nghiên cứu những bằng chứng và bảo vệ sự thật.


Mẹ cháu nói các thiên thần đă tạo nên cháu một cách đặc biệt, và rất tuyệt vời. Rằng cháu rất có tương lai. Mẹ cháu cũng mua cho cháu một máy laptop để đem đến trường. Cô giáo của cháu năm nay rất tốt. Cô đồng ư cho cháu làm bài trên máy tính, và thực hiện các bài tập Mỹ thuật bằng các phần mềm đồ hoạ thay v́ tô bằng tay. Lần đầu tiên, cháu có thể tạo ra những ǵ cháu nghĩ.


Thưa các thiên thần, đây là một lá thư cảm ơn của cháu, để báo tin rằng mọi chuyện của cháu vẫn ổn cả. Đôi khi cuộc sống của cháu không dễ dàng, nhưng cháu chấp nhận thử thách. Cháu có ḷng tin và cháu hài ḷng về ḿnh. Xin cảm ơn đă tạo ra cháu như thế này. Cảm ơn v́ tất cả.

Charles Inglehart

Thục Hân (dịch)

Hi!Hai sưu tầm & minh họa

 

*

Đôi bàn tay đẹp nhất

 

 

 

 

 

 

 

Posted by Tôn Thất Khoa

 

 

 

 

 

 

Một thanh niên học hành xuất sắc nộp đơn vào chức vụ quản trị viên của một công ty lớn. Anh ta vừa xong đợt phỏng vấn đầu tiên, ông giám đốc công ty muốn gặp trực tiếp để có quyết định nhận hay không nhận anh ta. Và ông thấy từ học bạ của chàng thanh niên, tất cả đều tốt và năm nào, từ bậc trung học đến các chương tŕnh nghiên cứu sau đại học cũng đều xuất sắc, không năm nào mà anh chàng thanh niên này không hoàn thành vượt bực.


Viên giám đốc: “Anh đă được học bổng của những trường nào?” Chàng thanh niên đáp “Thưa không” “Thế cha anh trả học phí cho anh đi học sao?” “Cha tôi chết khi tôi vừa mới một tuổi đầu. Mẹ tôi mới là người lo trả học phí.” Viên giám đốc lại hỏi: “Mẹ của anh làm việc ở đâu?” Chàng thanh niên đáp: “Mẹ tôi làm công việc giặt áo quần.”


Viên giám đốc bảo chàng thanh niên đưa đôi bàn tay của anh cho ông ta xem. Chàng thanh niên có hai bàn tay mịn màng và hoàn hảo.


Viên giám đốc: “Vậy trước nay anh có bao giờ giúp mẹ giặt giũ áo quần không?” “Chưa bao giờ. Mẹ luôn bảo tôi lo học và đọc thêm nhiều sách. Hơn nữa, mẹ tôi giặt áo quần nhanh hơn tôi.” Chàng thanh niên đáp.


Viên giám đốc: “Tôi yêu cầu anh một việc. Hôm nay khi trở lại nhà, lau sạch đôi bàn tay của mẹ anh, và rồi ngày mai đến gặp tôi.”

 
Đến lúc ấy th́ chàng thanh niên có cảm tưởng là công việc tốt này đang sẵn sàng là của ḿnh. Về đến nhà, chàng ta sung sướng khoe với me, và chỉ xin được cầm lấy đôi bàn tay của bà. Mẹ chàng trai cảm thấy có điều ǵ đó khác lạ. Với một cảm giác vừa vui mà cũng vừa buồn, bà đưa đôi bàn tay cho con trai xem.

 
Chàng thanh niên từ từ lau sạch đôi bàn tay của mẹ. Vừa lau, nước mắt chàng tuôn tràn. Đây là lần đầu tiên chàng thanh niên mới có dịp khám phá đôi tay mẹ ḿnh: đôi bàn tay nhăn nheo và đầy những vết bầm đen. Những vết bầm làm đau nhức đến nỗi bà đă rùng ḿnh khi được lau bằng nước. Lần đầu tiên trong đời, chàng thanh niên nhận thức ra rằng, chính từ đôi bàn tay giặt quần áo mỗi ngày này đă giúp trả học phí cho chàng từ bao nhiêu lâu nay.


Những vết bầm trong đôi tay của mẹ là giá mẹ chàng phải trả dài đăng đẳng cho đến ngày chàng tốt nghiệp, cho những xuất sắc trong học vấn và cho tương lai sẽ tới của chàng.

Sau khi lau sạch đôi tay của mẹ,chàng thanh niên lặng lẽ giặt hết phần áo quần c̣n lại cho mẹ.


Tối đó, hai mẹ con tâm sự với nhau thật là lâu.


Sáng hôm sau, chàng thanh niên tới trụ sở công ty. Viên giám đốc c̣n thấy những giọt nước mắt chưa ráo hết trong đôi mắt của chàng thanh niên, ông hỏi: “Anh có thể cho tôi biết những ǵ anh đă làm và đă học được hôm qua ở nhà không?”

Chàng thanh niên đáp: “Tôi lau sạch đôi tay của mẹ, và cũng giặt hết phần áo quần c̣n lại.”


Viên giám đốc: “Cảm tưởng của anh ra sao?”


Chàng thanh niên: “Thứ nhất, bây giờ tôi mới thấu hiểu thế nào là ư nghĩa của ḷng biết ơn: Không có mẹ, tôi không thể thành tựu được như hôm nay. Thứ hai, qua việc hợp tác với nhau, và qua việc giúp mẹ giặt quần áo, giờ tôi mới ư thức được rằng thật khó khăn và gian khổ để hoàn tất công việc. Thứ ba, tôi hiểu sâu xa được tầm mức quan trọng và giá trị của liên hệ gia đ́nh.”


Viên giám đốc nói: “Đây là những ǵ tôi cần t́m thấy ở nơi con người sẽ là quản trị viên trong công ty chúng tôi. Tôi muốn tuyển dụng một người biết ơn sự giúp đỡ của những người khác, một người cảm thông sự chịu đựng của những người khác để hoàn thành nhiệm vụ, và một người không chỉ nghĩ đến tiền bạc là mục đích duy nhất của cuộc đời. Em được nhận.”


Sau đó, chàng thanh niên làm việc hăng say, và nhận được sự kính trọng của các nhân viên dưới quyền. Tất cả nhân viên làm việc kiên tŕ và hợp tác như một đội. Thành tựu của công ty mỗi ngày mỗi được cải thiện.

 

*

một hoàn cảnh hai cuộc đời

http://image.xahoi.com.vn/news/2012/2/18/26/100212ruou634644662870430000jpg1329539233.jpg

 

 

 

 

 

 

Hai đứa trẻ nọ có một người cha tối ngày say xỉn. Tuổi thơ của chúng trôi qua với h́nh ảnh một người cha rất đáng sợ mỗi khi nhậu say về. Năm tháng qua đi, hai cậu đă lớn và mỗi người có một cuộc sống của riêng ḿnh.

Một nhà tâm lư học đi t́m thực tế cho bài nghiên cứu "Tác động của sự say xỉn" đă t́m đến hai người. Một người giờ đây đă trở thành phiên bản mới của cha cậu ngày xưa: một tay bợm nhậu suốt ngày ch́m trong bia rượu. C̣n người kia lại là một trong những người đi đầu trong việc pḥng chống bia rượu.

Nhà tâm lư học hỏi người đầu tiên: Tại sao anh trở thành bợm nhậu?

Và hỏi người thứ hai: Tại sao anh lại tham gia phong trào bài trừ rượu bia?

Thật là bất ngờ, cả hai cùng đưa ra một câu trả lời:

Có một người cha như vậy đương nhiên là tôi phải trở thành người như thế này rồi.

Có ai đó đă từng nói: Cảnh khổ là một nấc thang cho bậc anh tài, một kho tàng cho kẻ khôn khéo, một vực thẳm cho kẻ yếu đuối.

Hoàn cảnh không bao giờ là nguyên nhân cho những hành động không đúng mực, tiêu cực hoặc sai trái. Nó chỉ là lư do để những kẻ lười biếng, không có ư chí và tâm hồn hẹp ḥi vịn vào đó để tự bào chữa cho ḿnh mà thôi.

Trong cuộc sống, không có trở ngại nào lớn bằng việc ḿnh cho bản thân ḿnh cái quyền được vấp ngă.

Theo GDTĐ.

Cái Gối

http://theinspirationroom.com/daily/commercials/2006/12/Auckland-City-Mission-Pavement.jpg

 

 

 

 

Năm mười sáu tuổi, tôi tham gia chương tŕnh t́nh nguyện đầu tiên của ḿnh ở Tây Virginia. Vào đêm mà chúng tôi đến nơi, chúng tôi khám phá ra rằng, gia đ́nh cần giúp đỡ đang sống trong một xe moóc với điều kiện tồi tàn và chật hẹp. Một nhóm đă làm việc ở đây hai tuần, nhưng cứ mỗi khi họ giải quyết xong một vấn đề, một vấn đề khác lại nảy sinh.

Nhóm chúng tôi nhanh chóng quyết định giải pháp hợp lư nhất sẽ là xây một ngôi nhà mới - một điều hơi khó khăn nhưng lại cần thiết trong hoàn cảnh này. Thông thường mục tiêu của chúng tôi là sửa chữa những ngôi nhà đang có. Và rồi gia đ́nh này đă rất hạnh phúc với ngôi nhà mới có ba pḥng ngủ, một pḥng tắm và một pḥng ăn của họ.

Vào thứ Ba, trong lúc chúng tôi đang ăn trưa, tôi hỏi ba đứa trẻ trong nhà, Josh, Eric, và Ryan: "Các em muốn có những ǵ trong pḥng mới nào?" Chúng tôi nghĩ rằng chúng sẽ đ̣i những thứ khác mà lũ trẻ con thường thích, nhưng thật ngạc nhiên khi tôi nghe Josh, đứa lớn nhất trả lời: "Em chỉ muốn một cái giường thôi."


Chúng tôi nín lặng v́ bất ngờ. Những đứa trẻ này chưa bao giờ được ngủ trên giường cả. Chúng đă quen ngủ trên những tấm đệm lót. Đêm đó, chúng tôi họp nhau lại và quyết định những chiếc giường mới sẽ là món quà tuyệt vời. Đêm thứ Năm, vài người trong chúng tôi lái xe đến thàng phố gần nhất mua những chiếc giường và đệm gối mới. Họ sẽ chuyển mọi thứ đến vào ngày thứ Sáu.

Thứ Sáu, chúng tôi thật khó ḱm ḷng ḿnh. Sau bữa trưa, khi nh́n thấy chiếc xe tải chở đồ đến, chúng tôi báo với gia đ́nh về một điều bất ngờ. Nó cũng như việc ngắm nh́n những đứa trẻ đang ngất ngây vào buổi sáng Giáng Sinh.

Chiều hôm đó, chúng tôi sắp xếp giường cho mỗi pḥng. Josh có một pḥng riêng và em muốn cùng sắp xếp giường của em với chúng tôi. Eric và Ryan ở chung một pḥng và sở hữu một cái giường đôi. Khi chúng tôi sắp xếp xong mọi thứ, Eric, đang làm việc bên ngoài, đă chạy vào để xem. Không thể vào pḥng v́ người quá dơ, em mỏ to mắt ngắm nh́n một cách say mê từ ngoài cửa.


Khi Meggan, một thành viên trong nhóm, đang lồng bao gối, Eric hỏi: "Cái ǵ vậy ǵ?"


"Đây là cái gối", cô trả lời.


"Thế chị làm ǵ với nó?", Eric hỏi tiếp.


"Khi em đi ngủ, em đặt đầu em lên nó", Meggan trả lời nhẹ nhàng. Chúng tôi đă không cầm được nước mắt khi Meggan đưa cho Eric cái gối.

"Ồ, nó mềm quá!", em nói và ôm nó thật chặt.

Bây giờ khi em tôi hay tôi bắt đầu năn nỉ xin bố tôi một điều ǵ đó, bố chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Các con có gối không?"

Chúng tôi biết bố đang muốn nói ǵ.


Casey Crandall


Dịch giả : khuyết danh.

Lính thủy sưu tầm và minh họa