Mưa Trong Chùm Thơ
Luân Hoán
Tắm Mưa Rừng
mưa
rừng đạp ngã bóng chiều
sấm
chạy theo chớp xiêu xiêu mái trời
nước
không kịp nhịp nhàng rơi
đổ
ập cả khối, khắp nơi mịt mù
vang
rền điệp khúc u... u...
đất
trời co cụm hình như dính liền
đàn
gà đứng lặng trong hiên
chân
co mặt cúi thành hiền triết ngay
cho
dù tôi rất lẹ tay
hạ
cây chống cửa, nước đầy cả lưng
sẵn
đà tôi tuột luôn quần
xông
ra sân đất thư hùng với mưa
mưa
đầy bản lĩnh, chẳng vừa
quất
khắp mình mẩy chẳng chừa chỗ mô
tôi
đây có ngán chi nào
bụm
chim co cẳng chạy ào ra luôn
chim
lạnh, teo như con truồng
nước
miên man phủ suối nguồn thịt da
hết
nơi chạy, tôi la cà
bên
đường tre dẫn nước qua lu sành
(cha
tôi buộc bẹ chuối xanh
quanh
thân cau để làm thành vòi cong
nước
từ tàu cau xuôi dòng
xuống
thân rồi đổ vào lòng máng tre)
tôi
ngồi táy máy vuốt ve
dòng
nước đang chảy như nghe tiếng rừng
trời
mưa một chặp rồi ngừng
tôi
vào mặc áo còn quần chưa khô
LH
Trốn Mưa
tan
buổi học về chưa qua Lê Lợi
trời
mưa dông như cầm chỉnh đổ xuống
đưòng
ghé
rất vội vào hàng hiên đóng cửa
đứng
vuốt đầu bắt gặp một mùi hương
hình
như có tiếng chân sau lưng cửa
không
tò mò cũng liếc mắt vu vơ
một
mái tóc trải thơm vai áo lụa
đang
lắng nghe tiếng động đáng nghi ngờ
mưa
càng lúc càng gia tăng hối hả
ngọn
gió cuồng xô xe đạp ngã lăn
quay
lưng chắn ngàn sợi mưa ướt vở
mặt
vô tình va vào cửa chưa quen
chưa
kịp thấy đau bất thần cửa hé
đôi
mắt nhìn quan ngại lẫn bao dung
ngượng
ngập lách mình vào lòng trắc ẩn
chợt
thấy lâng lâng thanh thản vô cùng
từ
bữa đó mỗi lần qua Lê Lợi
trời
không mưa mà cũng ghé mắt vô
cho
đến bữa hẹn nhau cùng đến lớp
tay
trong tay cũng đã đến bất ngờ
em
mười bốn mới vừa lên đệ tứ
tôi
hơn hai học đệ nhị đàng hoàng
tưởng
đã lớn hóa ra còn con nít
tình
tinh khôi chợt lặng lẽ chia tan
rồi
một bữa bất ngờ qua Lê Lợi
trời
mưa dông, sao không ghé vào hiên
sao
cứ mãi đạp xe qua xe lại
căn
nhà xưa vẫn lặng lẽ, hồn nhiên
tình
gió thoảng nào phải đâu
hời hợt
mưa
hay em thành kim chích vào tim
có
vuốt mặt mưa vẫn trào đáy mắt
và
tôi thành được vết sướt tim em ?
(Thanh
Thi – 2011)
LH
Mưa Vẫn Mưa
Ngày Cũ
phất
phơ bước giữa lòng mưa bụi
mê
man lòng ngã, gối hương mưa
bao
la mắt níu chân theo mộng
vấp
tiếng ai cười hiên gió xưa
ồ
vẫn là em, em đó chăng
vẫn
mềm như gió, mát như trăng
ngày
xưa ai được nằm giữa nguyệt
dại
ngủ quên, không kịp hiểu rằng...
ồ,
vẫn là em, em vẫn em
vẫn
nguồn tóc ngọt chảy lênh đênh
nghìn
dòng sông ấy trôi không đợi
lòng
một gã khờ, vói bấp bênh
ồ
vẫn là em, em hiển linh
ánh
môi tinh nghịch vẫn vô tình
ai
xưa bám nụ cười duyên ấy
để
lót lòng qua đêm, mỗi đêm
ồ
vẫn là em, em chói chang
nhánh
mày nhướng gọi mắt cừu ngoan
có
người hoang tưởng làn mi ngọc
đã
ẵm bồng xanh mộng ước chàng
ồ
vẫn là em, em thánh tiên
nghìn
năm mưa bụi vẫn còn duyên
và
tôi nhất định quên mê ngủ
để
kịp hiểu rằng vẫn có em
(Cỏ
Hoa Gối Đầu – 1997)
LH
Xin Gởi Cho Em Vài
Hạt Mưa
Để Nghe Thánh Thót Suốt Ngày Xưa
gởi chị Lê Thị Kim Anh,
Đà Nẵng
1.
mưa
suốt ngày đêm, suốt mùa đông
chị
đang đúc bánh xèo phải không ?
chảo
đen, bột trắng, bàn tay nhỏ
đổ
hết lòng trên ngọn lửa hồng
nhớ
gởi kèm theo một chén tương
ớt
xiêm chanh lụa ấm hương vườn
gởi
thêm búp chuối chị đang cắt
lỡ
đứt tay, đừng bịt vết thương !
em
vẫn đang nhai lại tuổi thơ
bút
cùn hành hạ tả tơi thơ
ngại
rằng nước mắt chao hình ảnh
em
vẫn van em đừng bao giờ
2.
mưa
suốt ngày đêm, suốt mùa đông
nhà
mình có dột chỗ nào không ?
hứng
lưng gáo nước phun lên giấy
cho
loãng bớt mùi lệ nhớ mong
ôi
thấy rõ ràng những ngón tay
chị
từng kỳ rửa cặp chân này
giũ
mền, trải chiếu, ru em ngủ
thơ
dậy theo ca dao mớm mỗi ngày
nghe
thoảng qua hồn tiếng thở ra
mỗi
lần chị nói bị em la
đã
quen ăn hiếp chị từ bé
có
hiểu em thương chị nhất nhà ?
3.
mưa
suốt ngày đêm, suốt mùa đông
mưa
xuyên đầu núi, lún mặt sông
mưa
từ Đà Nẵng qua Bắc Mỹ
mưa
phất phơ bay, mưa lưu vong
chị
buồn còn hơn những giọt mưa
sầu
hơn cổ nhạc từ ngàn xưa
nhớ
thương em trốn vào thi khúc
sao
chút lòng em vẫn cứ thừa
chị
khóc hay là em khóc đây ?
mày
râu nam tử hèn vậy thay
mưa
phùn, mưa bụi, mưa tầm tã
chẳng
có mưa nào hơn lệ chia tay
(Cảm ơn Đất Đá Trổ Thơ...- 1991)
LH
mưa
từ Plamondon
mưa
qua Van Horne, mưa vòng LaVoie
mưa
theo chân bước tà tà
mưa
bình yên nối giữa ta với trời
giọt
trên mắt, giọt trên môi
giọt
trên ngọn tóc lả lơi gió đùa
giọt
thỏ thẻ, giọt phân bua
giọt
trăn trở giữa đời lừa dối luôn
ta
theo mưa dạo giải buồn
mưa
theo ta học tình thương yêu người
không
gian mưa với ta thôi
trăm năm chưa nói hết lời yêu em
(Ngơ Ngác Cõi Người – 1989)
LH
Trời Mưa
Uống Rượu
mấy
ngày hôm nay mưa rả rích
ta
ngồi nhấm nhí chút mực khô
tu
cho cạn sạch đôi vò rượu
buồn
đã đùn cao một nấm mồ
hình
như gió rét vây trời thấp
giam
bước chân ta tại chỗ này
sao
không chịu nhốt giùm thương nhớ
cho
kẻ giang hồ thỏa thích say
còn
em, sao cũng kỳ khôi lắm
ba
năm khăn gói, gối tay chồng
lảng
vảng làm gì trong cốc rượu
uống
càng thương nhớ kẻ sang sông
phải
chi ta được như cây cỏ
phơ
phất ngàn năm gió cúi đầu
mà
chắc gì đâu hoa cỏ dại
không
hề được sống với thương đau
thôi
sá gì mưa khi hết rượu
ngựa
đời ta cỡi, ta đi đây
còn
có nơi nào cho ta đến
trồng
sầu cho “bén rễ xanh cây”
(Đưa Nhau Về Đến Đâu - 1989)
LH
em về
giữa phố mưa bay
nghiêng vai
lả ngọn tóc lay lắt buồn
gió đùa,
lộ gót chân run
hoang mang
từng bước chân vương bóng chiều
ngón dài che
mắt đăm chiêu
ngón ngon khép
vạt áo kiều diễm bay
giọt xuân
hôn ướt chân mày
thoáng nhìn em
đã nghe đầy nhớ nhung
hồn lênh
đênh đã theo cùng
hạt
mưa quấn quít lạ lùng bên em
(Đưa Nhau Về Đến Đâu - 1989)
LH
Chiều Mưa
mừng sinh nhật
thứ 32 của LỶ
1.
ta
đến trọ nhà em từ thuở
em
chưa qua hết tuổi mười ba
bút
mực thơm từng ngọn tóc đuôi gà
miệng
liến thoắng vụng về như con sáo
hoa
cỏ dại mọc đầy trong túi áo
gót
chân hồng không mệt mỏi nhảy giây
trái
mù u chuyền thẻ chạy quanh tay
cười
với hát, ăn quà, vòi vĩnh mẹ
chừng
nấy việc dắt dìu em nhè nhẹ
dạo
vòng vòng trong thế giới ngây thơ
mắt
vô tư nhìn ta đến...không ngờ
chàng
lãng tử của gió mây đã lại
2.
phòng
ta trọ âm thầm và trống trải
chiếc
bàn vuông, cái ghế vải nhà binh
cán
bút khô cắm giữa ruột lục bình
tàn
thuốc lá chất buồn cao thành núi
những
buổi sáng cúi đầu đi thui thủi
những
chiều về nằm chờ đợi vu vơ
đời
hắt hiu đậu xuống mấy giòng thơ
nhờ
trang báo gởi tình đi trăm ngã
một
buổi sáng trời mưa buồn chi lạ
bâng
khuâng nhìn em vọc nước ngoài hiên
gió
mùa thu đùa trong tóc nghiêng nghiêng
bay
lên má...nhận ra em đã lớn
trong
khoảnh khắc lòng dịu dàng mơm trớn
buồn
vu vơ theo thương nhớ miên man
mắt
em xanh cũng bối rối hoang mang
le
lói thắp nỗi tình ta ngơ ngác
3.
từ
bữa đó hồn ta đầy âm nhạc
nhận
lời kèm em học Pháp văn
bài
vỡ lòng bát ngát ánh trăng
em
khờ dại hay chính ta vụng dại
thơ
trời nắng trời mưa dài ra mãi
tóc
em xanh cũng vừa xõa ngang vai
ta
đưa em chọn hàng mẫu áo dài
ôi
chiếc áo đầu tiên em tập làm thiếu nữ
ta
ngơ ngẩn nhưng em cùng một thứ
bởi
vì ta vừa mới biết yêu nhau
áo
hẹn hò ta chọn có sai màu
thơ
ta đã sum xuê lời bào chữa
4.
ở
chung nhà nhưng tương tư từng bữa
càng
giận hờn càng tha thiết yêu thương
càng
yêu thương càng cao nỗi u buồn
tình
vụng dại nuôi xanh mầm sợ hãi
mẹ
em bảo: biết được ruồi đực cái
vừa
bay ngang, huống chi chuyện tình yêu
càng
giấu quanh, càng bại lộ thêm nhiều
mẹ
em đã răn dạy em to nhỏ
5.
cửa
phòng ta mon men lời bóng gió
đẩy
ta buồn nối dài bước lang thang
ánh
mắt em thao thức nỗi bàng hoàng
mở
trang sách em úp đầu ngồi khóc
tình
yêu, tình yêu, mệt nhoài, khổ nhọc
em
bằng lòng chịu đựng để yêu thương
những
lá thư tha thiết nỗi vui buồn
em
kín đáo giấu trong lòng máng xối
ta
len lén lấy nhanh và đọc vội
mua
cau trầu mai mối chuyện trăm năm
tình
keo sơn cha mẹ phải bằng lòng
thơ
ta đã vắng bóng em từ đó...
6.
mười
sáu năm qua đời dừng trong ga nhỏ
chiều
hôm nay ngồi vơ vẩn trông mưa
em
ngoài hiên, lại vọc nước như xưa
ta
bỗng thấy em vẫn còn con gái
em
có biết em vẫn còn trẻ mãi
bởi
vì ta còn mãi mãi yêu em
nối
tay nhau đan từng sợi võng mềm
ta
kính cẩn mời em yêu ngả xuống
chiều bát ngát mưa ngoài hiên phiêu lãng...
(Đưa Nhau Về Đến Đâu - 1989)
LH
Đêm Mưa Nghe Lén
Nhạc Phạm Duy
theo
thuyền viễn xứ ra
khơi
âm
thanh nào rụng tơi bời trong anh
mây
đùn trắng ngọn núi xanh
sầu
đùn bạc ngọn tóc hanh nắng chiều
gió
giang hồ nặng cô liêu
đời
không bến đậu hồn xiêu cõi nào
quê
hương chìm giữa biển sao
hát
đi, anh hãy hát vào núi sông
cỏ
cây thương nhớ tiếng đồng
bàn
tay thần thánh hãy trồng âm thanh
đêm
mưa nằm ngủ không đành
tôi
trôi theo giọng Thái Thanh dập dìu
“tôi còn yêu tôi cứ yêu…”
nhạc
bao la trải bóng kiều liêu trai
“tôi đang mơ giấc
mộng dài
đừng lay tôi nhé cuộc
đời chung quanh”
anh
chừ bắt buộc viễn hành
cửa
nhà Mẹ Việt Nam đành
ngẩn ngơ
đèn
chong vàng mấy chùm thơ
nở
xanh lời cầu nguyện mờ bóng sương
lẽ
nào anh phải đi luôn
ngàn
năm tim đập thay chuông xứ người
lá
vàng nhớ gốc không nguôi
điệu
blues cũng ngậm ngùi ca dao
ước
gì ngủ gặp chiêm bao
thấy
anh đứng hát như sao giữa trời
thù
ta đâu phải là người
giết
người ta sống ta cười với ai
“tóc mai sợi ngắn sợi
dài”
giọt mưa trên lá u hoài tuổi hoa
một
đời anh hát dân ca
một
tim anh nở tâm ca tặng
đời
hồn
tha thiết gởi trong lời
nhạc
muôn năm sống đất trời nhân sinh
hoan
hô anh sống hết mình
cảm
ơn anh thắp nỗi tình núi sông
hát
lên anh, máu vẫn hồng
xiềng
không xích nổi đêm đông nằm sầu
ôi
tôi buồn đã bao lâu
nhớ
anh thơ đã vây hầu hạ tôi
cháy
môi giọt rượu không mồi
hình
như anh cũng đang ngồi với thơ
“mai sau dù có bao giờ” (ND)
(Hơi Thở Việt Nam – 1986)
LH
Đêm Mưa Về
Hội An
đêm.
trở lại, mưa sa mù Phố cũ
đường
hoang vu thao thức ánh đèn vàng
dáng
âm thầm muôn thuở của Hội An
bước
khe khẽ sợ phố phường thức giấc
gió
tha thướt vỗ trăm lời thân mật
mừng
ta về thăm lại ấu thơ xưa
lặng
nhìn nhau, Phố đã nhận ra chưa ?
ta
vĩnh viễn một thằng con bất hiếu
thân
phiêu bạt, giờ đây lòng trải chiếu
bước
bâng khuâng xin thâm tạ ơn đời
ba
mươi năm hồn thả sợi tình lơi
bao
giờ buộc đời ta vào với Phố ?
cây
nghiêng bóng cho lá cùng đi dạo
cùng
ta qua, qua mấy nẻo u buồn
lòng
nhẹ nhàng vướng trong sợi tơ vươn
Phố
trầm lặng, Phố của ta thuở trước
mùi
đất ẩm chuốc cho hồn say khướt
giọt
mưa bay nồng giọt rượu sum vầy
ta
đã về, ừ, ta đã về đây
về
với Phố, với Hội An già cả
thân
mệt mỏi hồn lâng lâng chưa ngã
nhưng
cho ta ngồi ghé bên Chùa Cầu
nhà
cũ ta chừ chẳng biết nơi đâu
ta
chỉ nhớ cây vông đồng trước ngõ
ta
chỉ nhớ một cửa hàng nho nhỏ
mẹ
ta ngồi chào hỏi những người qua
trước
những món hàng như những nụ hoa
nay
tất cả chỉ mờ mờ kỷ niệm
ta
chỉ nhớ tiếng chuông chùa Phước Kiến
dụ
dỗ lòng cậu bé tập bâng khuâng
chiều
trên sông, nắng trải lụa quanh chân
ta
vốc nước vui đùa cùng lũ cát
nhớ
một thuở mê cháu Trần Qúy Cáp
may
chưa yêu, nên chưa được thất tình
thơ
chưa sầu, đời chưa biết lênh đênh
(chừ
người đẹp, chắc đã đầy bổn
phận ?)
còn
riêng ta vẫn cuối trời lận đận
cõng
câu thơ theo nhịp bước so le
tưởng
thành danh, ngó lại, có ai dè
trống
hốc cả khoảng đời không dừng lại
chừ
về thăm, Hội An ơi đừng ái ngại
cảm
ơn đêm gió bụi bến xe đò
đứa
con xưa, gã du khách tò mò
lim
dim mắt, chống lòng nhìn phố cũ
Phố
trầm lặng, Phố sầu nghiêng phủ dụ...
ta
đi đây, lạng quạng bước giang hồ
hương
cao lầu tưởng tượng trổ ra thơ
đâu
dễ khóc, Hội An ơi nào phải lệ
đêm mưa ấy, suốt đời ta đâu dễ...
(Rượu Hồng Đã Rót - 1974)
LH
Thơ Ngoài Trời
Mưa
trời
mưa vậy em đi đâu ướt áo
ướt
gót chân kiêu hãnh đó, bây giờ
ướt
mái tóc xôn xao trăm lời gió
ướt
mắt cười cao ngạo
vỡ dòng thơ
trời
mưa vậy, em đi đâu vội vã
đây
lòng tôi, cái thềm vắng trú mưa
đây
tim tôi, cái ghế chờ mưa tạnh
đây
đời tôi, cái võng lụa muôn đời
trời
mưa vậy, em đi đâu lạnh lẽo
lửa
đã hồng, mời em ghé lại hong
tay
ân ái đừng để nhăn đầu ngón
môi
nồng nàn đừng để tái màu vui
trời
mưa vậy, em đi đâu em hỡi
em
không vào, tôi tình nguyện đi theo
thơ
tôi thẹn nhưng tình tôi thân mật
vui
vẻ che em dưới ngực chân tình
trời
mưa vậy, hình như tôi chợt biết
người dầm mưa có liếc mắt, giả lơ
(Rượu Hồng Đã Rót - 1974)
LH
Giọt Mưa
buồn
bực quá tôi lang thang khắp phố
gặp
trời mưa ghé núp trước nhà em
em
thấp thoáng vô tình hay hữu ý
tôi
đã về suy nghĩ suốt đêm
đời
trống rỗng chẳng còn chi thú vị
nên
tôi vừa quyết định: yêu em
để
mơ mộng, để nhớ thương, có lý
và
cũng đỡ buồn, cũng đỡ cô đơn
em
xa lạ hãy cùng tôi dự cuộc
yêu
thương nhau như hai kẻ ngông cuồng
cuộc
đời tôi chẳng còn chi quí báu
ngoài
trái tim, tôi xin tặng em luôn
em
ngần ngại ? em nghi ngờ ?, đúng lắm
tôi,
bụi đời, từng trải, thế nhưng
yêu
em vẫn với tình yêu thứ nhất
với
say mê, chân thật vô cùng
em
hãy hiểu rằng tôi là cội rễ
của
nỗi sầu tuyệt đỉnh thanh cao
được
đau đớn vẫn còn hơn an phận
sống
một đời đơn độc dửng dưng
em
xa lạ, chắc chưa hề yêu dấu
vậy
hãy yêu, yêu tôi thật say sưa
trong
trời đất tôi là sao bắc đẩu
trong tình em, tôi chỉ hạt mưa
(Rượu Hồng Đã Rót - 1974)
LH
Nghe Mưa
ngồi
chăm chú đếm hạt mưa
một,
hai,
ba,
bốn...
lưa thưa
xuống đường
mười
ba,
mười bảy...
dễ
thương
hai
mươi,
hăm mốt...
buồn
buồn vẩn vơ
hăm
lăm...
đã rối như
tơ
thôi
không đếm nữa, làm thơ để dành
làm
thơ từ thuở chòng chành
hai
con mắt nhúng vào vành môi ai
làm
thơ từ thuở chân dài
thòng
ra vấp cái trâm cài tóc thơm
làm
thơ từ thuở cà lăm
câu
chào, tiếng hỏi cong cong hương tình
làm
thơ từ thuở rùng mình
nửa
đêm ẩm ướt thình lình nhớ ai
để
dành thơ từ sớm mai
để
dành thơ từ đêm dài hôm qua
chờ
em đến, để làm quà
em
chưa chịu đến thế là… trời mưa
một,
hai,
ba,
bốn...lưa
thưa
mười
ba,
mười bảy...
cũng
vừa nhớ nhung
nhớ
em
cái bụng chùng bùng
cái
tay đổ quạu lừng khừng xé thơ
trời mưa buồn thế, không ngờ
(Trôi Sông – 1966)
LH
Mưa Vào Thành Phố
khi
mây trời cúi xuống
giao
tay với hàng cây
những
dãy nhà bỗng lớn
hằn
vết nhăn mặt mày
một
người con gái khóc
ướt
sũng lòng bàn tay
bâng
khuâng ôm vòng ngực
sợ
người yêu mình hay
ghen
từng cơn gió nổi
thổi
bay tà áo bay
khi
mây trời cúi xuống
mưa
vào thành phố này
giòng
sông dài đại lộ
chập
chờn buồn ngây ngây
tôi
cùng cây trụ địện
ngơ
ngác khuôn mặt gầy
nhìn
dân thành phố sống
riêng mình phơi gót giày
(Về Trời – 1964)
Luân Hoán