NGUYN Đ́NH PHUNG UYN

NỰC CƯỜI…

 

T́nh yêu - Truyện ngắn của Phong Điệp

 

 

 

 

Năm nay trời rét sớm, mới cuối Thu nhiệt độ đă giảm như giữa mùa Đông, đêm dài ngoẵng, sáu giờ sáng trời vẫn tối như bưng, nằm vùi trong hai lớp chăn kéo kín tới cổ, dưới lưng cái chăn điện bật số 2, đầu trùm len vậy hơi lạnh vẫn vương trên .

Giờ này dậy c̣n hơi sớm, xe chưa tới, chăn êm đệm ấm chui ra chịu lạnh điều khó khăn. thôi, đă thức rồi, đi làm sớm một chút, khỏi cập rập.

Trùm bốn lớp áo trong ngoài, quấn khăn quàng cổ dày cui, thêm găng tay vớ dài, nong một đôi bốt cao tận gối, tôi ton tỏn đi bộ ra trạm xe lửa, mũi thở đến đâu khói bốc đến đó, chim chóc hằng ngày hót véo von đưa đường nay trốn biệt, cả những chú mèo hoang thường lóc ngóc ngồi chầu trên mấy vạt cỏ cũng biến mất tiêu. Thiên hạ lầm lũi đi nhanh đến chỗ nào mái hiên, tường rào che chắn cho bớt lạnh.

Tôi nhảy lên xe lửa. Ḿnh đi sớm, quyền ghé mua vài cái bánh ngọt ly “hot Chocolate” nhâm nhi trước khi vào sở.

Đứng chờ xe chuyển trạm, nh́n bảng báo thấy c̣n 3 phút nữa, “ xăngcho bữa sáng nóng hổi.

Xe từ từ tiến tới rồi tự dưng bấm c̣i inh ỏi. C̣i xe tải đă đinh tai nhức óc huống hồ xe lửa, xe lửa chỉ bấm c̣i khi đến gần sân ga, nếu thấy nguy hiểm cho hành khách, đằng này xe c̣nxa xa, sáng sớm, chưa mẹ nào đẩy xe nôi thèo đảnh trờ ra khỏi đường biên cho phép, học tṛ không đùa giỡn thảy banh nhắng nhít.

Mọi người đổ dồn về một phía, tôi xoay người dơi mắt theo.

Cách sân ga chừng trăm mét, xe lửa dừng lại, ngay mũi tàu, dưới đường ray, một con trắng chân đen, mỏ dài, to cỡ con ngỗng, đứng ngẩn te, cổ rụt xuống thân, hai cánh khép bên hông. Tài xế tiếp tục nhấn c̣i:

̉ẹe

Tiếng c̣i vang xa, hấp tấp.

Con không nao núng, chả nhấc một bước chân, thân bất động, nhẩn nha như đứng trước một ḍng sông nước trôi hiền ḥa.

Trời, xe lửa dừng bất chợt như thế cả hệ thống đường ray của Sydney rối loạn hết, lại đang giờ cao điểm, cả nước ùn ùn đi học đi làm, xe tăng chuyến liên tục.

Một chuyến xe lửa khác chở hàng hóa đi ngược chiều với chiếc đang ngừng, dần tiến tới. Xe này chở nặng thường chạy với vận tốc cao, chắc đă được pḥng điều hành báo biến, xe rịch tang gần đến con , xe này húc mày không c̣n sợi lông bám thân con nhé. Thế con vẫn tỉnh giữ nguyên vị trí, xe hụ c̣i, âm thanh lỗ tai, xe lửa lớn , tài xế bên kia chắc mừng lắm khi đồng nghiệp cứu nguy.

 Con ngúc ngoắc cái đầu, đă nhúc nhích. Làm ơn ra chỗ khác chơi dùm cái, nội. Mọi người cười kh́, thở phào nhưng khác với ḿnh tưởng, em mặc kệ thần chết, kèn trống, bao lời chửi rủa, mắng mỏ, “ḷng ta vẫn vững như kiềng ba chân”, em đứng nguyên một chỗ, thẳng cổ, cái mỏ dài chĩa ra phía trước câng câng.

Nhân viên hỏa xa trên sân ga bắt đầu chạy loạn xạ, máy bộ đàm áp sát tai nghe chỉ thị, mắt giương to …nh́n con trêu ngươi.

Nếu ở Việt Nam, con chết chắc. Xe lửa húc thoải mái. Xem mày dám thi gan cùng tuế nguyệt không nhé. Mạng con , với hành tŕnh một đoàn tàu? Một đâu? Cả hệ thống tàu lửa chứ. Tiền của nào chịu thấu? Dứt đẹp mày để cứu thiệt hại ngân sách lớn lao.

đây th́ không. cũng được bảo vệ, kể cả rắn, dơi, đâu phải muốn giết giết, ở đấy!

Hồi tôi mới tới Úc, con cái chạy lăng quăng, rớt dép xuống đường ray, cách mặt đất cỡ thước rưỡi, tưởng như ở Việt Nam, chồng vội nhảy xuống lượm dép cho con rồi nhảy lên cái rụp, chẳng biết ḿnh thể bị phạt nặng, tính mạng con người đâu phải đồ bỡn, nếu xe thắng kịp cũng gây rắc rối cho hệ thống, đó điều tuyệt đối cấm.

Xe chở hàng hóa nhích dần qua của nợ. kiêu binh bắt đầu thả bộ nhởn nhơ. Chắc bị điếc chứ làm sao không nghe tiếng c̣i ? Xe lửa chạy trên hai ray, đương nhiên, chị ta thủng thẳng nhón từng gót đen qua mép  ray kia th́ đứng lại, dở hơi thế! Mấy làn tàu hỏa ngược xuôi dừng lại hết. Hành khách trên sân ga đổ xuống ngày càng nhiều, nhốn nháo. Tôi nh́n đồng hồ, ḿnh chỉ c̣n mười lăm phút để đến sở, kịp không? Bữa sáng ấm nóngđành tan theo mây khói

Cuối cùng, chắc đă lệnh, một nhân viên hỏa xa nhảy xuống đường ray, tay cầm gậy dài tiến gần đến con trắng, chọc chọc vào người , chị cứ thế lững thững bước đi rồi chắp cánh bay tọt lên sân ga, mỏ nhặt vụn bánh hành khách làm rơi văi dưới đất, dáng b́nh thản.

Xe lửa trên bốn tuyến đường bắt đầu chuyển bánh.

Đồng nghiệp vào sở, mặt hớt ha hớt hăi, miệng làu bàu “ Chán xe lửa Sydney dễ sợ. Trễ hoài. Bên Nhật không vậy, trễ một chút bộ trưởng phải đứng ra xin lỗi. Thuế ḿnh đóng thiếu đồng nào đâu? Sao không sửa sang, cải tiến xe pháo hay tăng lương để công nhân làm việc đàng hoàng?” mini jupe, son đỏ càm ràm “ Xe lửa tui đang chạy tự nhiên ngừng giữa đường, loa phóng thanh nhắc đi nhắc lại chờ đèn xanh, mất đứt mười lăm phút đồng hồ chả hiểu tại sao, diêng! Biết thế lái xe cho khỏe.” 

Các công sở khác hôm nay chắc cũng vang dội tiếng trách cứ hỏa xa Sydney trăm ngàn người đi làm trễ.

Con ngang nhiên chận đường xe lửa, không những chả sứt cọng lông c̣n chém được Sydney vài triệu đô như chơi.

Đúng Nực cười châu chấu đá xe”.

 

18/6/23